
t tiệt này!” Gã giơ tay lên, tát mạnh vào
mặt Kỷ Lương. Tay còn chưa kịp thu lại, đã bị Hạ Vũ đang bị trói chặt bên cạnh
dùng đầu đập mạnh vào đầu gã, khiến gã choáng váng suýt ngất!
“F**k! Còn cử động nữa, ông nổ súng
bắn chết chúng mày.” Một tên gầy dùng báng súng đập mạnh vào mặt Hạ Vũ đến toé
máu.
“Muốn giết thì cứ giết nhanh đi.” Hạ
Vũ nhổ ra một nhúm máu: “Chúng mày còn muốn dùng hai chúng tao làm con tin để
đàm phán với chính phủ, dễ dàng rời khỏi Trung Quốc.”
“Không tồi, quả nhiên là có chút đầu
óc.” Lý Thiết Hùng ôm chỗ bị Hạ Vũ đập vào: “Bố mày là một nhân vật có chức có
quyền trong quân đội, giữ mày ở đây, cũng khá có lợi.”
Lúc này, hai tên đuổi theo Kỷ Duệ quay
lại. Kỷ Lương nhìn thấy bọn chúng không đưa người về, thầm thở phào một hơi.
“Người đâu?!”
“Tên nhóc kia trốn rất giỏi!” Gã lùn
nói: “Nhưng mà, bọn em nhìn thấy, hình như có xe cảnh sát đang đuổi theo trên
con đường dưới chân núi!”
“F**k! Lên xe!”
***
Hết chương 093.
***
Sóng gió, sóng gió
ào ào kéo đến TT^TT.
Hôm nay mẹ Cherry
bận bù đầu, không mở mắt ra được. Đây là hàng tồn kho. Ngày mai mà cũng bận
biết lấy gì post đây? Ôi cuối năm TT^TT
Chuyển ngữ: Mẹ Cherry
“F**k!”
Nhìn xe cảnh sát xuất hiện ở phía sau,
mặt Lý Thiết Hùng lạnh đi, chưa bao lâu đã kinh động đến nhiều cảnh sát như
vậy.
“Lão đại, hình như có trực thăng!” Gã
cao cao thò đầu ra nhìn, mang theo tin xấu: “Trực thăng quân dụng cũng đến
rồi.”
“F**k!” Mấy tay này đã tránh đường
lớn, chọn đường nhỏ để đi, suốt cả đêm cắt đuôi biết bao xe cảnh sát đuổi theo,
nhưng không bao lâu lại có vài ba xe cảnh sát đuổi kịp! Sóng trước chưa tan,
sóng sau đã tới, giờ ngay cả trực thăng quân dụng cũng được trưng dụng ra!!!
“Lưu Tử, ở đây mày quen đường hơn, đi
thế nào.” Tình hình này nếu tiếp tục sẽ rất bất lợi cho bọn chúng, gã vừa dứt
lời, thân xe bỗng chấn động mạnh, bánh xe bên phải xẹp xuống, cả xe bị trượt
đi…
“Mẹ nó chứ!” Gã lái xe chửi một tiếng,
cố gắng đảo tay lái, đạp phanh, cố gắng để xe không bị lao ra khỏi dải phân
cách.
“Làm cái chó gì thế!” Lý Thiết Hùng
vốn đã vô cùng bực tức, vì cú trượt xe này khiến đầu gã đập vào cửa xe cứng
rắn, khiến cơn tức của gã càng bùng lên mạnh hơn.
“Nổ lốp rồi!”
“Có lốp dự phòng không?”
“Không có…”
Mặt Lý Thiết Hùng đen lại, chỉ hận
không thể rút súng ra bắn chết gã lái xe kia: “Xuống xe!” Nhưng gã hiểu rõ, nếu
lúc này làm như vậy, tổn thất sẽ càng lớn hơn.
Tiếng còi xe cảnh sát ở phía sau càng
lúc càng tới gần, nếu tiếp tục đứng đực mặt ở đây, chờ đám cảnh sát kia đến thì
nhóm của gã cũng chỉ đành ngoan ngoãn mà đưa tay chịu trói. Gã nén tức giận,
quan sát tình hình xung quanh. Đây là một con đường nhỏ, hai bên đều là rừng
cây rậm rạp.
“A… lão đại…” Một tên lùn trẻ tuổi ghé
vào tai Lý Thiết Hùng nói với câu. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng quyết định bỏ xe ở
lại, dẫn Kỷ Lương và Hạ Vũ ra ngoài, túm họ lôi vào rừng.
Cây cối trong rừng rất rậm rạp, ánh
nắng sớm chỉ có thể yếu ớt len qua kẽ lá chiếu xuống, cả khu rừng vừa tối tăm,
vừa ẩm ướt, cả đám người đi không ngừng nghỉ. Kỷ Lương khẽ rùng mình một cái,
sau khi tiêm ma tuý tinh chất vào người, cô cảm thấy tinh thần hơi lâng lâng,
giờ bước vào trong cánh rừng này, không có ánh mặt trời, khiến cô cảm thấy rất
lạnh lẽo, u ám, một cảm giác lạnh lẽo tràn ra từ trong xương cốt. Hạ Vũ nhận ra
sự khác thường của cô, vòng tay cầm tay cô, lại bị bàn tay lạnh như băng của cô
làm cho kinh ngạc. Kỷ Lương khẽ cắn môi, cười với anh một cái, không muốn anh
quá lo lắng.
“Chúng mày định làm trò gì đấy.” Lý
Thiết Hùng nhìn thấy hai người đang trao đổi bằng ánh mắt: “Đến nước này rồi,
chúng mày còn dám bày trò gì nữa, ông đây sẽ cho một phát bắn chết chúng mày.”
“Chúng tôi còn có thể thế nào được
chứ.” Kỷ Lương đáp lời gã, sau đó tiếp tục đỡ Hạ Vũ, không nói thêm gì nữa.
Bọn họ đang đợi, bọn họ nghĩ Trầm Sùng
nhất định sẽ đuổi theo bọn họ, trên người bọn họ vẫn đeo thiết bị định vị, chỉ
cần có thiết bị định vị, bọn Trầm Sùng sẽ tới được…
Lý Thiết Hùng nhếch miệng cười, lộ ra
hàm răng ố vàng: “Cảnh sát Kỷ vẫn cứng cỏi như thế nhỉ. Tao sẽ chờ đến lúc ma
tuý phát huy tác dụng, chờ mày quỳ xuống mà cầu xin tao…”
Kỷ Lương rất muốn nhổ toẹt vào mặt gã,
nhưng cuối cùng cũng không làm gì cả! Tình hình bây giờ, không phải là lúc cô
có thể giở trò gì.
Ánh sáng lờ mờ trong rừng khiến người
ta không đoán được thời gian. Họ chỉ biết, đã đi rất lâu, nhưng cũng không phát
hiện đường ra. Cuối cùng, Lý Thiết Hùng ra hiệu cho tay chân nghỉ ngơi tại chỗ
một lúc. Chạy trốn suốt cả đêm, tinh thần của ai cũng đều căng như dây đàn, lúc
này, vừa nghe được nghỉ ngơi, bọn gã cũng bất giác buông lỏng thần kinh…
“Còn bao xa nữa? Lưu Tử?” Lý Thiết
Hùng hỏi gã thanh niên lùn kia.
“Chắc cũng không xa lắm.” Gã lùn sờ sớ
đầu: “Em cũng chưa từng đến đây, chỉ nghe bà em nhắc tới thôi. Bà em là người
của tộc đó…”
“Khi đến đó, đầu tiên là kiếm đồ tiếp
tế đã, rồi tính sau.” Đồ tiếp tế của bọn chúng không còn nhiều. Kiếm đồ tiếp tế
là quan trọng nhất, trước hế