
ắng. “Hoàng thượng, không hay rồi, Hoàng thượng!”
Nghe kĩ, hình như là giọng của Lý công công. Lý công công lúc nào cũng làm ầm ĩ, thật đáng ghét!
Hạ Hầu Tử Khâm khựng lại chốc lát, thò nửa đầu ra ngoài, giận dữ hỏi: “Chuyện gì?”
Ta lẳng lặng đưa mắt nhìn. Bóng Lý công công đã in trên cửa sổ, y vội vàng đáp: “Bên Khánh Vinh cung truyền tin tới, nói là Vinh Phi nương nương
đột nhiên kêu đau bụng, đã truyền thái y tới xem bệnh, Thái hậu đã tới
đó rồi. Trần công công bảo nô tài tới bẩm báo cho người biết!”
Ta đột nhiên cảm thấy bầu không khí lạnh dần đi. Quả nhiên, hắn chỉ chần
chừ giây lát rồi trở mình xuống giường. Lý công công nghe thấy bên trong có tiếng động, bèn nhanh chóng đẩy cửa vào hầu hạ hắn.
Ta nghiến răng trốn vào trong chăn. Hắn không hề để ý tới hành động của ta, vội
vàng mặc thêm quần áo rồi theo Lý công công ra ngoài. Cổ họng nghèn
nghẹn, mắt cay cay, ta cảm thấy thật ấm ức. Thò đầu ra ngoài, ngẩn người nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, trong lòng ta có chút khó chịu.
Hắn như một ngọn gió, thổi qua không để lại dấu tích.
Khi Vãn Lương và Triêu Thần bước vào, ta đã bình tĩnh ngồi ở mép giường.
Phương Hàm vào phòng, nói: “Nương nương, nô tỳ đã sai người tới Khánh
Vinh cung thăm hỏi rồi.”
Ta nhìn ra cửa, lạnh lùng đáp: “Cứ để bản cung đích thân đi.”
Đột nhiên đau bụng sao? Rốt cuộc là tỷ ta cố ý diễn trò hay người trong cung tỷ ta ngứa mắt, bắt đầu ra tay?
Khánh Vinh cung thực sự nào nhiệt, tất cả mọi người đều đã tới.
Ai cũng ghé đầu, rỉ tai nhau nói chuyện, ngoài mặt đều thành tâm cầu
nguyện cho bào thai trong bụng Thiên Phi được an bình, thế nhưng có mấy
người thật tâm? Ta nhìn Thiên Lục đang bối rối tới độ mắt đỏ hoe, hai ta ra sức vần vò chiếc khăn.
Cuối cùng ta lại nhìn thấy Thư Quý
tần, ta và nàng ta cũng có thể xem như đã lâu không gặp. Nàng ta đỡ thái hậu, thái hậu nóng ruột tới mức sắc mặt thay đổi.
Diêu Thục nghi cười cười đi tới chỗ ta, hạ giọng nói: “Nương nương, bao nhiêu người tới xem kịch hay nhỉ? Người có vui không?”
Ta ngước mắt nhìn nàng ta, trong mắt nàng ta không gợn chút sợ hãi, thực
sự không nhìn ra liệu có phải do nàng ta động tay động chân không. Ta
bật cười, nói: “Tâm trạng của bản cung cũng như Diêu Thục nghi thôi.”
Nàng ta sững người một lát, nét cười trong mắt phượng càng đậm thêm.
Ánh mắt nàng ta lại hướng về Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn chưa hề nhìn qua đây, chỉ chăm chú nhìn tấm bình phong kia.
Thư Quý tần khẽ nói: “Thái hậu đừng lo lắng, đứa trẻ trong bụng Vinh Phi nương nương nhất định sẽ bình an.”
Dù thái hậu gật đầu nhưng vẫn không thể xua tan nét lo âu trên gương mặt.
Ta nhìn kĩ lại Thư Quý tần, khóe miệng nàng ta hơi nhếch lên, chứng tỏ
nàng ta đang vui sướng, cũng như bọn ta. Mà ngay lúc ấy, Hạ Hầu Tử Khâm
đột nhiên quay lại, ánh mắt sắc bén của hắn quét xuống phía dưới.
Ta đột nhiên cảm thấy kinh hãi, hắn cũng nghi ngờ sao…
Thái hậu vội gạt tay Thư Quý tần ra, sải bước đi tới, hỏi: “Sao rồi?”
Thái y gạt mồ hôi rồi mới cẩn trọng đáp: “Hoàng thượng, Thái hậu, Vinh Phi
nương nương chỉ là… chỉ là thân thở yếu ớt, đêm qua lại ngủ không được
ngon nên sức khỏe mới đột nhiên xấu đi. Thần đã kê cho nương nương mấy
thang thuốc an thai, để cung tỳ đi sắc cho nương nương uống. Mấy ngày
này nghỉ ngơi dưỡng bệnh thì không có gì đáng lo.”
“Được, đi nhanh đi!” Cuối cùng thái hậu cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Hầu Tử Khâm vòng qua bức bình phong, đi vào trong, dịu dàng hỏi: “Sao lại ngủ không ngon chứ?”
Còn ta, đột nhiên cảm thấy hoảng hốt.
Hôm ấy, ta nói với Thiên Phi rằng tỷ ta không thể giữ chân hoàng thượng,
còn nghĩ rằng tỷ ta sẽ đẩy Thiên Lục ra nhưng không ngờ, cuối cùng tỷ ta lại bày ra trò này. Sao đêm qua ngủ không ngon, sao đột nhiên sức khỏe
xấu đi, tất cả chỉ là lừa gạt!
Lặng lẽ liếc mắt sang Thiên Lục,
ta thầm cười khẩy, hóa ra ngoài miệng luôn nói là tỷ muội ruột thịt
nhưng trong lòng cũng không tin tưởng nhau. Dù không thể thị tẩm nhưng
tỷ ta vẫn muốn giữ hắn ở bên mình.
Thái hậu đi vào, ngồi bên mép
giường, nhẹ nhàng hỏi: “Vinh Phi có tâm sự gì vậy? Giờ ngươi đã không
còn như trước nữa, tối không ngủ ngon sao tốt được?”
Thiên Phi có vẻ hoảng sợ, vội đáp: “Không, thần thiếp không có tâm sự gì, nhọc công Thái hậu lo lắng rồi!”
“Chẳng lẽ là vì trẫm không ở bên nên mới ngủ không ngon?” Hắn cười cười, nắm
lấy tay tỷ ta, nói: “Vậy tối nay trẫm sẽ tới đây với nàng.”
Diêu Thục nghi ở bên khẽ “hừ” một tiếng, ngoảnh mặt đi.
Ta cười lạnh lùng, tốt thật đấy, Thiên Phi, thứ tỷ ta đợi chẳng phải là
câu này sao? Tỷ ta thật sự muốn dựa vào cái thai trong bụng để nhận sự
sủng ái này.
Thư Quý tần vô tình chạm mắt với ta, trong đôi mắt
hơi rũ xuống lóe lên sự tàn độc. Ta nghiêng mặt đi, không để tâm. Nữ
nhân trong chốn cung cấm này, ai mà chẳng thế? Người được sủng thì bị
ghen tức, người thật sủng thì bị vứt bỏ. Bọn họ ai chẳng muốn giở hết
bản lĩnh của mình ra, gió chiều nào che chiều ấy.
Ta có chút thất vọng, vừa định ra ngoài thì đột nhiên nghe Thiên Phi nói: “Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, thần thiếp nào dám không