
vào tóc cô, hít thở mùi hương
hoa trà, thì thầm bên tai cô, giọng khàn khàn.
“Kha Nhi, những chuyện trước kia anh sẽ không truy cứu, vì thế em hãy rời khỏi Kiến Ngụy đi.”
Cô không nói, xoay người nằm lên ngực Man Cảnh Ân, môi đỏ sưng mọng nhẹ
hôn lên vết sẹo do đạn bắn, ngước nhìn hắn, trong mắt tỏ vẻ kiên định.
“Không thể.”
Eo bị siết đến phát đau, Kha Nhi vẫn cười với hắn. – “Em làm tất cả là vì anh.”
“Anh không cần đàn bà bảo vệ mình.” – Hắn nghiến răng nói.
“Nếu bây giờ em trở về, anh lặp tức bóp chết em.”
Vừa nói hắn vừa đưa tay lên cổ cô bóp mặt. Hô hấp của Kha Nhi trở nên dồn
dập nhưng cô không cầu xin, còn nở nụ cười yếu ớt với hắn, Man Cảnh Ân
bất lực buông tay, hắn ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ vành tay xinh xinh
của cô, trong mắt chưa tia cực lạnh.
“Em sẽ hối hận.”
Kha
Nhi hôn nhẹ lên môi hắn, không nói tiếng nào rời khỏi hắn, đi đến đống
quần áo hỗn độn lấy từng món quần áo mặc lên người, sau đó đứng trước
cửa sổ sát đất, không quay lại nhìn hắn, bổng cất tiếng hát.
“Với em, anh là duy nhất
Khi em khép đôi mắt lại, em chỉ nhìn thấy anh – khi em bịt tai lại em chỉ nghe tiếng anh
Xin đừng rời bỏ em
Nếu em được chọn giữa anh và thế giới này
Cho dù mọi thứ của em đều mất đi, chỉ cần là vì anh, em sẽ ổn
Ngày hay đêm, em khát khao tình yêu nồng cháy
Lời hứa không đáng của em để quên anh, khiến em khóc thêm lần nữa
Anh có nghe thấy em không?
Thứ duy nhất em muốn từ anh là chính anh
Thiếu vắng anh em không thể làm được gì cả
Nếu anh nghe thấy được bài hát này thì xin anh hãy quay về, quay về bên em
Mỗi lần em yêu anh nhiều thêm thì em lại đau đơn thêm chút nữa
Với em, anh là duy nhất …”
Man Cảnh Ân không phản ứng, im lặng nghe cô hát, giọng cô ấm áp làm tim hắn rung động, từng lời từng chữ đều nói lên tâm trạng cùng tình cảm của cô dành cho hắn. Man Cảnh Ân tay siết chặt, cảm giác giờ phút này vừa hỗn
loạn vừa phức tạp.
Bài hát hết thúc, Kha Nhi xoay người nhìn Man
Cảnh Ân, trong đôi mắt màu hổ phách đã ướt nhòa nước mắt, nhưng cô vẫn
mỉm cười nói với hắn.
“Đây là bài hát em vô tình nghe được, ban
đầu không hiểu, nhưng giờ em đã hiểu … Ân, em sẽ yêu theo cách của em,
dù anh hận em, chán ghét em, em cũng không thay đổi ý định, sẽ không trở về bên cạnh anh.”
Chỉ cần hắn cần cô, cô sẽ luôn xuất hiện trước mặt hắn, cùng hắn chia sẽ vui buồn nhưng không thể danh chính ngôn
thuận ở bên cạnh hắn được, thế giời của hắn không có chỗ cho cô, mà thế
giới của cô cũng không thể để hắn đi vào.
Man Cảnh Ân nhìn chằm
chằm Kha Nhi, hắn rời giường để thân mình trần trụi đi tới trước mặt Kha Nhi, ôm cô vào lòng, cúi đầu kề sát vào má cô, nhẹ nhàng nói.
“Em không muốn trở về bên cạnh anh, vậy anh sẽ đến bên cạnh em, dù có chết cũng theo em đến cùng.”
Hai hàng nước mắt lăn dài trên má, Kha Nhi khóc nức nở, cô ôm lấy Man Cảnh
Ân thật chặt, lòng quặng đau, tim cũng đau, cô rốt cuộc phải làm sao
đây? Cô tự nhận mình tham lam ích kỹ nhưng thật sự cô không muốn rời xa
hắn, thật sự không muốn, nhưng …
Kha Nhi nhắm mắt tựa người vào
Man Cảnh Ân, lòng trăm ngàn tơ rối không thể lý giải nhưng nếu lúc này
Kha Nhi chịu ngước nhìn Man Cảnh Ân, sẽ thấy vẻ mặt của hắn không còn
mang vẻ khổ sở cùng đau lòng.
Man Cảnh Ân nhìn tuyết rơi ngoài
cửa sổ, đôi mắt màu lục ánh lên tia sắc lạnh, gương mặt lạnh lùng, đôi
môi gợi cảm nhếch lên nở nụ cười lạnh lẽo.
………………………….
Dạ thự.
Chia tay Kha Nhi, Man Cảnh Ân trở về Dạ Thự, hắn đi lên lầu bắt gặp ZERO
đang chơi đùa cùng quả bóng, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét đá vào ZERO một
cái, sau đó đi vào phòng ngủ chính. ZERO kêu ư ử, vẻ mặt đáng thương lủi thủi theo sau Man Cảnh Ân, vừa vào phòng ngủ chính đã chạy nhanh tới ổ
của mình, cụp đôi ủy khuất.
“Lão đại.” – Chấn Phi đi vào cung kính cúi chào.
Man Cảnh Ân không trả lời hắn ta, ngồi vào ghế da, mắt chăm chú nhìn màn
hình vi tính, hắn gõ cái gì đó lên bàn phím rất nhanh, vài phút sau,
trên màn hình hiện lên một bản đồ, còn có điểm nhỏ màu đỏ lúc ẩn lúc
hiện.
Man Cảnh Ân hài lòng dựa người vào ghế da, mắt liếc Chấn Phi một cái, lạnh nhạt ra lệnh.
“Cậu trở về tổ chức tập hợp những người tinh anh, cùng một số anh em có khả
năng bắn tỉa xuất sắc, trong thời gian sắp tới, chúng ta sẽ có một cuộc
đi săn khá thú vị.”
Chấn Phi sửng sốt. – “Ý ngài là …”
Ánh mắt Man Cảnh Ân trở nên rét lạnh, giọng trầm thấp phun ra bốn chữ. – “Gậy ông đập lưng ông.” Hòn đảo không tên là
nơi ngày trước, Kiến Ngụy cho người nổ tung nhưng chỉ để ngụy trang, căn cứ thật sự của Kiến Ngụy là nằm dưới lòng đất. Sau khi căn nhà hoang
sụp đổ, Kiến Ngụy không đến biệt thự của Kha Nhi mà trở về căn cứ.
Ngày hôm sau Kha Nhi mới đến căn cứ hợp mặt, thật ra ngôi biệt thự trên đỉnh núi là nơi Kha Nhi bí mật nghỉ ngơi, trên danh nghĩa lại lấy tên một
người khác nên cô an tâm nó không bị kẻ địch tấn công, vì thế mới trở về căn cứ.
Dọc theo đường đi với hai bức tường màu đen u ám, Kha
Nhi mang tâm trạng mệt mỏi đi tìm Kiến Ngụy, mà hắn, bây giờ đang ngâm
mình trong bồn tắm lớn, vẻ mặt không tỏ ra tức giận vì kế hoạch b