
g lòng được gỡ xuống, nhớ lại cái ngày Kha Nhi rơi xuống nước, người không khỏi toát mồ hôi lạnh, tầm mắt chuyển sang Băng Du, lại nhìn về
phía Kha Nhi, oán giận nói.
“Chủ nhân, vì sao lại gạt tôi, tôi không đáng tin cậy đến vậy sao?”
Đúng vậy, cô vừa oán giận cùng tức giận, thì ra từ lúc Vanessa xuất hiện,
Kha Nhi cùng Băng Du đã vạch ra kế hoạch, trước mặt mọi người, Băng Du
sẽ diễn vai phản diện làm kẻ phản bội Kha Nhi. Nếu không phải Kha Nhi
xảy ra chuyện, thì Tuyết Du không biết mình sẽ bị lừa đến lúc nào, thật
đáng giận.
Băng Du liếc Tuyết Du với vẻ khinh bỉ. – “Một cái núi
lửa không biết khi nào sẽ phun như chị, làm sao chủ nhân có thể đặc một
quả bom hẹn giờ vào cho được.”
Tuyết Du là người nóng tính, không thể nhẫn nhịn như Băng Du, chỉ cần bị khiêu khích một chút là cô nàng
sẽ phát hỏa ngay, đó là lý do ngay từ đầu Kha Nhi chọn Băng Du làm nội
ứng.
Khi Vanessa xuất hiện, Kiến Ngụy âm thầm cho Hủy Lực tìm
Bang Du, vì biết Tuyết Du là kẻ chỉ thờ một chủ, tính hay nóng nên Băng
Du là lựa chọn tốt nhất. Nhưng tiếc thay cho Kiến Ngụy, Băng Du cũng là
kẻ cứng đầu, chỉ xem Kha Nhi là chủ nhân duy nhất.
Khi biết
chuyện đã âm thầm báo Kha Nhi, mới đầu, Hủy Lực chỉ nói lời ra tiếng vào nên Băng Du không biết Kiến Ngụy còn sống, chỉ biết Hủy Lực muốn báo
thù mà thôi, sau đó hai người lặp ra kế hoạch muốn lôi kẻ đứng trong
bóng tối ra ánh sáng nhưng thật không ngờ, người đó lại là Kiến Ngụy.
Sự việc phơi bày, Kha Nhi quyết định để Băng Du ngầm làm nội gián bên Kiến Ngụy luôn, để phòng ngừa về sau xảy ra bất trắc, quả nhiên, cuối cùng
kết thúc bằng việc Kha Nhi rơi xuống nước, Băng Du cùng năm tên thuộc hạ trung thành may mắn cứu được Kha Nhi, còn đem Tuyết Du bắt trói đem về.
Tuyết Du nhìn em gái, nghĩ đến thời gian qua đã để nó chịu ủy khuất, ánh mắt mang tia đau lòng, nhỏ giọng nói.
“Những lời nói ngày hôm đó, chị muốn lấy lại, còn cái tát kia, nếu em muốn thì cứ đánh, chị không né tránh đâu.”
Nói xong, như để chứng minh lời nói của mình, Tuyết Du nhắm mắt chờ Băng Du ra tay, thế nhưng đợi lâu như thế vẫn không có đau đớn trên mặt, Tuyết
Du mở mắt, chỉ thấy Băng Du lắc đầu thở dài, còn phun ra hai chữ khiến
cô xụ mặt.
“Ngu ngốc.”
“Khụ … khụ … khụ …”
Tiếng ho của Kha Nhi níu kéo tầm nhìn mọi người về phía cô, hai cô nàng sợ hãi
đi tới, một người đắp chăn, một người xoa ngực cô cho cô đỡ mệt. Kha Nhi giơ tay ý bảo không cần, hai người đứng sang một bên chờ chỉ thị.
“Ngày đó … ai thắng.”
Tuyết Du liếc nhẹ Băng Du, cung kính nói. – “Man Cảnh Ân thắng, tạp nhân cùng người nhân tạo đều bị diệt trừ, Bradley và Kiến lão đại … biến mất.”
Nhớ lại ngày đó, Kha Nhi vì muốn được giải thoát mới tự bắn mình một phát,
tiếc rằng, đó chỉ là ngụy trang, cô thật không tiếp tục bị cuốn vào vòng xoáy thù hận đó nữa, mọi việc để bọn đàn ông tự giải quyết chuyện của
mình thì hay hơn.
Nhưng lúc đó cô cũng sợ hãi, dù đã rất lý trí
bắn dịch sang vị trí tim một chút nhưng không ai đoán trước được việc gì sẽ xảy ra, may mắn thay, viên đạn bắn vào gần tim không gây tổn thương
lớn, hơn nữa do bắn ở cự ly gần nên lực bắn giảm đi một ít, vì thế cô
chỉ mất nữa cái mạng.
Kha Nhi cúi đầu, sâu trong con người lóe
tia thâm trầm ảm đạm, Tuyết Du và Băng Du lẳng lặng đứng đó. Đột nhiên
Tuyết Du hét lớn, vẻ mặt như ăn phải ruồi nhặn nhìn Băng Du.
“Ây da …”
Kha Nhi nhíu mày nhìn Tuyết Du, Băng Du bất lực đỡ trán, liếc nhìn Kha Nhi, như cân nhắc cái gì đó, mãi một lúc sau mới lên tiếng.
“Có một
việc tôi chưa nói với chủ nhân, sau khi đưa chủ nhân về, dù các bác sĩ
đã chữa trị tận tình nhưng người liên tục phát sốt năm ngày năm đêm mới
hết …”
“Băng Du … cô là kẻ không thích nói nhiều, vì sao hôm nay lại lắm lời như vậy?”
Kha Nhi mất kiên nhẫn cắt ngang lời Băng Du, khi nói xong thì thở hổn hển,
hiện tại thân bủn rủn không chút sức, cảm thấy bụng cồn cào, còn rất
muốn ngủ nhưng Băng Du nhiều lời như vậy, làm cô lấy làm khó hiểu, không lẽ việc cô bị thương đã để lại di chứng?
Tuyết Du không đợi Băng Du lên tiếng, hít sâu một hơi, nhanh chống nói ra kết quả sét đánh ngang tai.
“Chủ nhân, người có thai hơn một tháng rồi.” “Chủ nhân, người có thai hơn một tháng rồi.”
Cả căn phòng lâm vào yên tĩnh dị thường. Một lát sau …
“Đứa bé … không bị ảnh hưởng gì chứ?” – Kha Nhi lạnh nhạt lên tiếng.
Tuy giọng điệu bình thản nhưng nếu nghe kỹ có thể nghe được trong đó chất
chứa sự vui buồn đan xen. Tuyết Du cùng Băng Du liếc nhau một cái, mới
nói tiếp.
“Bác sĩ bảo thân thể chủ nhân bị thương nặng còn ngâm
trong nước khá lâu, dẫn đến hàn nhiệt ngấm vào tận xương, việc giữ được
đứa bé là điều không thể, may mắn trong kho còn huyết thanh, bác sĩ đã
tiêm cho người nhưng mà …”
Do dự giây lát, Tuyết Du dũng cảm nói. – “Chủ nhân, nếu giữ lại đứa bé, e rằng sau này khi sinh ra, thân thể
đứa bé sẽ không tốt, vì thế … vì thế …”
Nói đến đây, Tuyết Du
không dám nói thêm, cô biết Kha Nhi có thể hiểu nhưng việc bảo cô nàng
bỏ đứa bé, điều đó là không thể, vì đó là đứa con của Kha Nhi và Man
Cảnh Ân, hiện tại