Polly po-cket
Mị Hoặc Vô Hình

Mị Hoặc Vô Hình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324042

Bình chọn: 7.00/10/404 lượt.

à không có ngoại lệ nhưng lần này Man Cảnh Ân lại

buông tha, có thể một phần là vì Kha Nhi, có điều, bây giờ muốn có lại

niềm tin từ lão đại, xem ra phải bắt đầu lại từ đầu rồi.

“Bịch.” – Cả người đang treo lơ lửng bổng nhiên rơi xuống làm toàn thân đau nhức

khó chịu, Chấn Phi liếc mắt nhìn Frank, hắn ta lại cười giản xảo.

“Cậu còn muốn lưu luyến nơi này đến bao giờ? Đi băng bó vết thương đi, còn

phải nhanh chống khôi phục để giúp mình nữa chứ, mấy ngày nay cả núi

công việc, mình sắp nghẹn chết rồi.”

“Nếu không muốn mình độc câm cậu thì câm miệng lại.”

Thoát khỏi xiềng xích, Chấn Phi lảo đảo đi khỏi địa lao, Frank thu lại nụ

cười, lắc đầu thở dài đi theo. Mai mốt khi kết bạn, hắn nhất định phải

tìm hiểu kỹ lưỡng mới được, nếu không, chết lúc nào cũng không biết.

………………………….

Rời khỏi địa lao, Man Cảnh Ân đi về phòng nghỉ, vừa vào phòng đã đến quày

rượu, lấy một chai Van không rót ra ly đã uống ngụm lớn, cõi lòng tịch

mịch, còn có sự trống trãi khiến hắn khổ sở. Đi tới đầu giường, ngồi xổm xuống, chân duỗi ra thoải mái, bắt đầu uống từng ngụm rượu như uống

nước lã.

Nhớ đến khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt vọng kia, lòng đau đớn

còn thấy hối hận, vì tức giận tức thời mà quên đi ngày tháng cô ở cùng

hắn, từng lời nói, từng nụ cười ấm áp, từng đêm triền miên kia, vì một

phát súng cô bắn hắn mà hủy đi tất cả, hắn làm người quả thất bại.

Nếu không phải Kha Nhi rơi xuống nước, có lẽ hắn vẫn u mê, không nhận ra

mình đã phạm sai lầm lớn, lợi dụng cô, lừa gạt cô, xem cô như con cờ,

việc đó chẳng khác nào hắn giống như Kiến Ngụy, một lần nữa ép cô đến

tuyệt vọng, còn bức cô đi tới đường cùng phải lấy cái chết chứng minh

trong sạch và tình yêu chân thành của cô dành cho hắn.

Man Cảnh

Ân cười chế giễu bản thân, bây giờ hối hận có muộn quá không? Lại nghĩ

đến Kha Nhi, liệu một ngày nào đó gặp lại nhau, cô có còn yêu hắn hay

không? … Không, phải nói là cô có tha thứ cho hắn hay không? Có cho hắn

cơ hội sửa sai không?

Ánh mắt mang tia thống khổ nhìn bầu trời đêm không sao kia, tự nói với bản thân.

“Kha Nhi, đáng lẽ anh phải tin em mới đúng, em làm nhiều chuyện vì anh như

thế nhưng anh lại làm tổn thương em … Kha Nhi, em từng nói đã là người,

ai cũng có lúc phạm sai lầm nên phải cho họ một cơ hội sửa sai, vậy em

có cho anh cơ hội để sửa chữa sai lầm này không?”

Một thứ gì đó mằn mặn hòa cùng ngụm rượu mới uống, sau đó tiếp tục tự mình đọc thoại, cất giọng khàn khàn đầy bi thương.

“Kha Nhi, tha thứ cho anh, là anh sai, anh sai rồi … Kha Nhi, anh rất nhớ em,… rất nhớ em … anh rất … yêu em … Kha Nhi.”

Ngoài cửa, Hải Miên nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt nhưng cô nào

còn biết đau là gì? Cô cứ nghĩ Kha Nhi chết rồi, chỉ cần mình bên cạnh

an ủi, bầu bạn cùng Man Cảnh Ân thì hắn ta sẽ cảm động, chấp nhận cô

nhưng nghe xong những lời hắn nói, lòng cô lạnh đi, thù hận trong mắt có tăng chứ không có giảm.

Kha nhi, Kha Nhi … Cái tên này, Hải Miên nghiến răng lặp lại rất nhiều lần, sau đó xoay người bỏ đi. Hy sinh

nhiều như vậy, khiến mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, đổi

lại chỉ là lời nói vô tình, vẻ ngoài lạnh lùng của hắn, cô đã chịu đủ

rồi.

Nếu lần này Kha Nhi chưa chết, cô cũng khiến tiện nhận đó

sống không bằng chết, cô không để bọn họ gặp được nhau, không để bọn họ

hạnh phúc như vậy đâu.

………………………….

Biệt thư trên đỉnh núi.

Trong tầng hầm tối tâm, chỉ duy nhất một ngọn đèn trên trần nhà, xung quanh

không có nhiều vật dụng cho lắm, một cái bàn và một chiếc giường là thứ

duy nhất trong căn phòng.

Từ ngoài cửa đi vào một cô gái tóc dài

vận đồ đen, khuôn mặt không cảm xúc nhưng trong mắt chứa đầy lo âu nhìn

người nằm trên giường, cô gái cầm cái khay để thức ăn trên bàn, đi tới

cô gái nằm bên giường, lấy tay để lên trán đo nhiệt độ, thấy cô gái nằm

trên giường đã hết sốt, cô gái thở phào nhẹ nhõm.

“Chủ nhân chưa chết mà chị cứ lộ ra bộ mặt đưa đám, chị muốn sớm làm tang lễ cho chủ nhân đến vậy sao?”

Từ ngoài đi vào thấy cảnh than ngắn thở dài của Tuyết Du, Băng Du nhịn

không được lên tiếng chế giễu. Tuyết Du không tức giận, cất giọng rầu

rỉ.

“Sốt đúng năm ngày năm đêm, giờ mới khá hơn một chút, nếu

ngày mai chủ nhân còn không tỉnh, thật sự phải chuẩn bị một cổ quan

tài.”

Sắc mặt Băng Du tối lại, đầu đầy vạch đen, vừa muốn lên tiếng dạy dỗ chị gái mình thì bị âm thanh khàn khàn làm giật mình.

“Có cần tôi cho các người danh sách để làm thiệp, mời người đến cúng điếu hay không?”

“Chủ nhân, người tỉnh rồi.” – Băng Du và Tuyết Du không hẹn cùng lúc lên tiếng.

Kha Nhi dựa người vào vách tường, Tuyết Du nhanh nhẹn lấy cái gối mềm chắn

sau lưng cho cô dựa thoải mái một chút, Băng Du đem chén thuốc đưa cho

Kha Nhi, quan tâm nói.

“Chủ nhân, hiện tại thân thể của người rất yếu, chỉ có thể dùng thuốc bắc, sẽ hơi đắng một chút nhưng hiệu quả rất tốt.”

Vẻ mặt Kha Nhi tái nhợt, hô hấp khó khăn, mãi đến lúc sau mới có thể gật

đầu đón nhận chén thuốc đen, một hơi uống hết, tuy đắng nhưng cô chịu

được.

Lát sau,Tuyết Du thấy sắc mặt Kha Nhi khá hơn, tảng đá to

tron