
iệc.
Man Cảnh Ân cùng Chấn Phi và Hải Miên đi lên lầu hai, đến cánh cửa màu đen, hắn không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn thấy dáng
người mảnh khảnh ngồi trên giường lớn.
“ Kha Nhi.”
Man
Cảnh Ân lên tiếng gọi nhưng bóng dáng mảnh khảnh bất động, giống như tâm trí đã đi vào hư vô, còn hắn bị xem như không khí.
Dù như thế
hắn cũng không tức giận, sải bước dài đi tới chỗ Kha Nhi, không nói hai
lời đã tóm gọn tay cô kéo mạnh khiến cô ngã nhào vào lòng hắn.
Mùi hoa trà thơm mát bay vào mũi hắn, hương thơm dịu nhạt dễ chịu, Man Cảnh Ân nhíu mày đẩy Kha Nhi ngã xuống giường.
Cô gái trước mặt quả rất dẹp, vẻ đẹp ngây thơ như thiên thần, làn da trắng nõn, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp động lòng
người, đôi môi hồng nhuận hơi hé ra, vẻ đẹp mê hoặc không thể cưỡng lại
được.
Nhưng đối với Man Cảnh Ân chẳng thấy hứng thú, hắn từ
trước đến giờ chỉ thích mấy cô mèo hoang sát thủ, vừa kích thích vừa thú vị, vẻ đẹp của bọn họ cũng không phải tệ. Còn Kha Nhi, hắn không thích
mấy cô tiểu thư kiêu ngạo, nhất là thỏ con tỏ ra yếu đuối.
“ Bản danh sách đang ở đâu ?”
Không đợi Kha Nhi phản ứng, Man Cảnh Ân lên tiếng hỏi.
Hắn tin người đàn bà bên cạnh Kiến Ngụy không phải tầm thường, bên ngoài có thể cô ta giống kẻ thiểu năng nhưng ai biết được, bên trong cô ta có
phải một bụng rắn rết.
Hải Miên giờ đã hiểu nguyên do, lúc
sáng, cô cùng một nhóm thuộc hạ đi tìm bản danh sách ghi rõ các đối
tượng nhầm ủng hộ Kiến Ngụy nhưng không tìm thấy, thì ra là đang ở trên
người con tiện nhân này.
Hải Miên liếc nhìn Kha Nhi, lòng chán
ghét không thể tả bằng lời, nếu có thể rạch mấy nhát trên mặt cô ta thì
hay biết mấy, chỉ tiếc là thời cơ chưa đến.
Bấy giờ Kha Nhi mới ngước nhìn Man Cảnh Ân, đôi mắt màu hổ phách không lay động, chỉ đơn
giản nhìn một cái, sau đó cô đứng dậy đối mặt với hắn, lòng thở dài.
Cũng may về kịp lúc, nếu không hậu quả không tưởng, giờ chắc Tuyết Du và
Băng Du đã đi rồi. Chợt nhớ đến bản danh sách, Man Cảnh Ân muốn danh
sách cô đương nhiên không từ chối.
Nhưng hắn muốn bản danh sách nào đây ? Danh sách chia ra năm loại : hoạt động làm ăn, thông tin các
chi nhánh, danh sách sát thủ, danh sách con mồi hay danh sách bất động
sản … hay là bản danh sách kia ?
Còn đang trong suy nghĩ, từ
cằm bổng truyền đến cơn đau, Kha Nhi cau mày nhìn Man Cảnh Ân, trước sau vẫn không nói một chữ, mà điều này khiến hắn cực kỳ tức giận. Đôi mắt
màu lục sâu thẳm nhìn cô, môi nhếch cười lạnh lùng.
“ Nói, bảng danh sách những người ngầm ủng hộ Kiến Ngụy đang ở đâu ?”
Kha Nhi giờ đã hiểu Man Cảnh Ân muốn cô giao ra bản danh sách kia, nhưng
tiếc là không có trong tay cô, vì bản danh sách đó khá quan trọng nên cô không lưu trữ trong não như năm bản danh sách còn lại.
Mà hiện tại bản danh sách đó lại đang ở chỗ ZERO nhưng vẫn chưa tìm được nó,
nghĩ lại mới thấy lạ, ngay cả Man Cảnh Ân cũng muốn bản danh sách này,
không lẽ hắn muốn truy cùng giết tận.
Nhìn Man Cảnh Ân, xét cho cùng, hắn giờ là chủ nhân của cô, vì thế những thứ hắn cần cô đương
nhiên không thể giấu được. Vừa muốn lên tiếng nhưng Kha Nhi nghĩ lại
không được, vì vậy chỉ có thể lắc đầu ý nói bản danh sách không nằm
trong tay cô.
Nhưng Kha Nhi đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng,
Man Cảnh Ân nào có phải Kiến Ngụy, từ nhỏ đến lớn hai người luôn ở bên
nhau, Kiến Ngụy hiểu rõ mỗi động tác của Kha Nhi nhưng Man Cảnh Ân thì
không, hắn cho rằng Kha Nhi cứng đầu không khai báo.
Man Cảnh
Ân nở nụ cười âm hiểm, vẻ mặt lạnh lẽo như ác ma nhìn Kha Nhi, lực ở tay không lưu tình, bóp chặt cằm cô khiến nơi đó đỏ lên.
“ Nghe nói cô không biết nói chuyện, nhưng tôi không tin … Chấn Phi, bảo bác sĩ Lưu đến đây.”
Chấn Phi gật đầu xong đi ra ngoài, Man Cảnh Ân đẩy Kha Nhi xuống sàn gạch
lạnh lẽo, hắn ngồi lên chiếc giường nhỏ, đôi mắt màu lục không quên quan sát từng cử động của cô.
Hải Miên đi đến chỗ Man Cảnh Ân, môi cười mỉa mai nhìn Kha Nhi. Cô rất muốn xem cô ta có thể giả ngây đến bao giờ.
Khoảng hai mươi phút sau, từ cửa phòng đi đến là Chấn Phi, còn có một người
cầm túi bác sĩ, là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hiền lành
phúc hậu. Hai người đi vào, thấy Man Cảnh Ân, người đàn ông trung niên
oán hận lên tiếng.
“ Cậu có biết bây giờ là mấy giờ không hả ?”
“ Ông kiểm tra cho cô ta đi.”
Man Cảnh Ân phớt lờ vẻ mặt tối đen của Lưu Lịch, chỉ tay về phía Kha Nhi ngồi dưới sàn gạch, giọng trầm thấp hạ lệnh.
Lưu Lịch lườm hắn một cái, ông là bác sĩ cho họ Man bao nhiêu năm nay, nên
quá quen với tính cách của hắn, tuy tức giận nhưng vẫn đi đến chỗ Kha
Nhi.
Nhìn thấy cô gái đáng yêu như thiên thần, ông sửng sốt.
Lần đầu tiên ông thấy trong Dạ thự có cô gái dễ thương như vậy, bởi từ
trước đến giờ đàn bà bên cạnh Man Cảnh Ân chỉ toàn sát thủ, trên người
bọn họ có mùi máu tanh nên ông dễ dàng nhận ra nhưng cô gái này thì
không.
“ Nhanh lên.” – Man Cảnh Ân thấy Lưu Lịch chậm chạp, đâm ra khó chịu, hắn trầm giọng.
Lưu Lịch liếc hắn một cái, sau đó bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ cho Kha Nhi.
Khoảng mười lăm ph