
bước dài vào bên trong, theo sau có Chấn Phi cùng một số thuộc hạ khác.
Đi thẳng vào đại sảnh, đồ đạc bừa bộn, những chiếc bình sứ quý giá bể nát
dưới nền gạch trắng tinh, những bức tranh đắc tiền bị hủy hoại nghiêm
trọng. Căn biệt thự giờ đây chẳng khác nào bãi phế thải.
Man
Cảnh Ân phất tay ra lệnh, bọn thuộc hạ biết nên làm gì, mọi người bắt
đầu tản ra tìm kiếm, riêng Man Cảnh Ân và Chấn Phi cùng vài tên thuộc hạ đi thẳng lên tầng trên.
“ Đây là phòng ngủ chính của Kiến Ngụy.”
Chấn Phi dẫn Man Cảnh Ân đến phòng ngủ chính, nơi này cũng không thua gì bãi rác công cộng.
Man Cảnh Ân nhìn xung quanh, phất tay bảo bọn họ tìm kiếm, Chân Phi bên cạnh lên tiếng.
“ Lão đại, mọi thứ hỗn loạn như vậy, rất khó tìm bản danh sách kia, chúng ta vẫn nên tìm Kha Nhi, cô ta trước sau cũng khai ra thôi.”
“ Cảnh sát không có động tịnh gì sao ?”
Man Cảnh Ân không trả lời câu hỏi của Chấn Phi, điều hắn muốn biết là vì
sao cảnh sát không có hành động gì lớn ? một trong hai Lão Đại thiệt
mạng, bọn họ mắt nhắm mắt mở, lẽ nào muốn hắn hưởng lợi.
“ Năm
ngày trước, cảnh sát đã phong tỏa nơi này nhưng không tìm được thứ gì họ muốn, hơn nữa chỉ còn lại một đống tro tàn, bọn họ không muốn lãng phí
thời gian nên đã thu đội, hiện tại đang điều tra các chi nhánh dưới tay
Kiến Ngụy.”
Chấn Phi chậm rãi giải thích. Việc cảnh sát thu tay cũng dễ dàng cho bọn họ tìm kiếm, tuy nơi đây đã trở thành một mớ hỗn
độn nhưng bọn họ nhiều người như vậy, không tin sẽ tìm không ra.
“ Gâu, gâu, gâu …”
“ Đứng lại.”
Một tiếng chó sủa vang lên, kèm theo phía sau là một tên thuộc hạ vội chạy
tới. Man Cảnh Ân nhíu mày nhìn con chó trắng dưới chân mình, nó ngồi xổm xuống, vẩy đuôi, thè lưỡi nhìn hắn.
Tên vệ sĩ thấy vậy, vội xách cổ con cho, kính cẩn nói với Man Cảnh Ân.
“ Ông chủ, tôi sẽ xử lý ngay.”
“ Khoan đã.”
Tên vệ sĩ vừa đi thì Chấn Phi lên tiếng ngăn cản, ngay sau đó hắn cầm theo một khung hình đưa trước mặt Man Cảnh Ân.
“ Con chó này là của cô ta.”
Man cảnh Ân nhìn khung ảnh, mặt không đổi sắc. Trong khung ảnh, một cô gái
vận váy trắng ngồi trên xích đu, trong tay ôm con chó trắng như tuyết,
vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.
“ Gâu, gâu, gâu …”
Lại
một tiếng sủa um trời, ZERO từ khi nào thoát ra khỏi tay tên thuộc hạ,
lại chạy đến bên chân Man Cảnh Ân, vẫn giữ động tác của chú chó ngoan
ngoãn nhìn Man Cảnh Ân.
Mũi chó đương nhiên thính hơn mũi
người, lý do ZERO cứ chạy tới chỗ Man Cảnh Ân, vì từ trên người hắn,
ZERO có thể ngửi thấy mùi của Kha Nhi, tuy rất nhạt nhưng sống chung bao nhiêu năm, ZERO không thể nào lầm được.
Man Cảnh Ân nhìn con chó hồi lâu vẫn không lên tiếng, cho đến khi …
“ Lão đại, chúng tôi không tìm được.”
Một tên thuộc hạ từ ngoài đi vào cung kính nói. Ngôi biệt thự này, bọn họ
đã lật tung lên hết, chỉ thiếu điều chưa bứng gốc của nó mà thôi, nhưng
bản danh sách gì đó thật không tìm ra, bọn họ đành bất lực chịu phạt.
“ Đi.” – Quăng ra một chữ, Man Cảnh Ân đi ra cửa nhưng chợt dừng lại.
“ Đem nó đi.”
Chấn Phi và tên thuộc hạ tìm được ZERO liếc nhìn nhau một giây, sau đó ôm ZERO đi khỏi biệt thự.
…………………………………
Dạ Thự
Trong căn phòng tối đen, Kha Nhi nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt
đang nhắm từ từ hé mở, nhìn xung quanh vẫn chỉ một màu đen tối, tuy có
cửa sổ nhưng ánh nắng lọt vào không được bao nhiều, cô mệt mỏi ngồi dậy.
Đêm qua không ngoài dự đoán, cô bị sốt cao nhưng Cedric đã cho cô thuốc uống nên không đến nỗi nào.
Nhìn lại trên người, chiếc áo khoác đã biến mất, có lẽ hắn sợ Man Cảnh Ân
bất chợt đến kiểm tra nên hắn đã lấy đi mất … hừm, Cedric cũng có lúc sợ sao ? cô nghĩ ngoài cô ra, hắn sẽ không cúi đầu trước kẻ khác, xem ra
Man Cảnh Ân cũng không phải loại dễ chọc.
Đang suy nghĩ bâng
quơ, cánh cửa sắt mở ra, Man Cảnh Ân vẫn một thân Âu phục đen đi vào.
Kha Nhi nhìn hắn, âm thầm đánh giá xem vì sao Cedric lại kính nễ tên
này.
Nhìn tới nhìn lui cô cũng chỉ có hai từ đối với hắn “ Nguy hiểm.”, cô không thích đánh giá bên ngoài, chỉ thích nhìn vào mắt đối
phương, vì đó là yếu điểm của họ.
Kiến Ngụy và Man Cảnh Ân cùng có đôi mắt màu xanh lục, trong mắt Kiến Ngụy cô nhìn thấy kiêu ngạo,
giảo hoạt, còn có chút âm hiểm. Man Cảnh Ân thì khác, trong đó chỉ có
thù hận.
Thường những kẻ chỉ có thù hận trong mắt rất nguy
hiểm, vì họ làm việc rất độc đoán, thủ đoạn ác độc, ngay cả bản thân
cũng không ngoại lệ.
Một người như Man Cảnh Ân trong mắt có
thù hận nhưng bề ngoài không thể thấy điều đó, mọi người có thể chỉ thấy hắn kiêu ngạo, bá đạo, coi thường mạng người, … nhiêu đó cũng đủ thấy
hắn che dấu rất giỏi, mà thường những người như thế rất nguy hiểm, ở bên cạnh hắn chẳng khác nào ở gần sói.
“ Gâu, gâu, gâu …”
Kha Nhi bị tiếng chó sủa làm cho giật mình, khi cô nhìn lại thì thấy ZERO
từ ngoài cửa chạy tới nhào vào lòng cô, ZERO thấy Kha Nhi như thấy khúc
xương, nó ra sức liếm hết mặt Kha Nhi khiến cô thấy ngứa.
Nhìn thấy cảnh này, Man Cảnh Ân nhếch môi cười, lạnh lùng lên tiếng.
“ Xem ra con chó này rất quan trọng với cô.”
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhì