
lên đùi
hắn. Man Cảnh Ân sửng sốt, ngay sau đó đầu đầy vạch đen, mạnh tay hất
ngã Kha Nhi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Kha Nhi có cảm giác mông ê, nhìn Man Cảnh Ân khó hiểu, cô đã làm sai điều gì chăng ?
Kha Nhi nào biết, cô ở bên Kiến Ngụy thì hành động vừa rồi là bình thường nhưng đối với Man Cảnh Ân là bất bình thường.
Man Cảnh Ân siết chặt tay, cố gắng không giết chết Kha Nhi ngay tại đây,
người hắn phát ra hàn khí, giọng điệu như ác quỷ từ địa ngục.
“
Nếu không phải cô có thể mở mật mã, tôi đã đem tiện nhân như cô ném cho
bọn người dưới tầng hầm Ảo Cư, cho chúng chơi chết cô rồi, đừng nên
khiêu khích tôi một lần nào nữa, sau này còn dám làm vậy thử xem.”
Lời cuối cùng, hắn như nói từ kẽ răng, Kha Nhi lần dầu có cảm giác toát mồ
hôi lạnh, sống lưng rét lạnh làm cô rùng mình một cái.
Chấn Phi từ đâu kéo một chiếc ghế nhỏ để Kha Nhi ngồi đối diện Man Cảnh Ân, nhìn Kha Nhi, lạnh nhạt nói.
“ Cô ngồi đây.”
Kha Nhi không nói lời nào đi đến ghế ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh đánh
lên bàn phím, vẻ mặt tuy không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô rất nghiêm túc khi làm việc.
Không gian im lặng,
chỉ có tiếng đánh máy vang lên. Man Cảnh Ân nhìn vào màn hình, máy tính
của hắn đã kết đối với máy tính của Kha Nhi, nên cô làm gì hắn đều biết
được.
Nhìn qua dãy số liệu khá phức tạp nhưng chỉ cần có mật
mã, mọi dữ liệu cần thiết nhanh chống hiện ra, điều hắn khó hiểu là vì
sao chỉ có một mật mã ?
“ 0809 là gì ?”
Nghe Man Cảnh Ân hỏi, Kha Nhi nãy giờ nghiêm túc làm việc ngước mắt nhìn. Suy nghĩ một
chút, cô tự tiện lấy tờ giấy trên bàn của Man Cảnh Ân, cùng cây bút hắn
thường dùng, viết ra lý do.
Man Cảnh Ân lấy tờ giấy xem, hàng
chữ rất đẹp, ngay ngắn chỉnh tề, cách viết như vậy giống đàn ông hơn là
con gái, nhưng xem có chút quen mắt, hình như hắn đã thấy chữ viết này ở đâu rồi.
Chỉ một tia lóe qua mắt, Man Cảnh Ân đã nhận ra đây
là chữ viết của Kiến Ngụy. Nhìn Kha Nhi vẫn tập trung vào máy tính, hắn
bắt đầu hiếu kỳ về cô, xem ra hắn cần tìm hiểu thật kỹ xem cô ta còn thứ gì mà hắn không biết.
Nhìn lại tờ giấy, thì ra 0809 là ngày
sinh của cô. Kiến Ngụy lấy sinh nhật của cô làm mật mã cho danh sách
quan trọng như vậy, hắn không còn nghi ngờ gì nữa, Kiến Ngụy xác thực
rất xem trong Kha Nhi. Rốt cuộc người đàn bà này có gì khiến Kiến Ngụy
coi trọng ?
Man Cảnh Ân chăm chú nhìn Kha Nhi mà ngay cả hắn cũng không biết mình đã nhìn cô bao lâu rồi, cho đến khi …
Kha Nhi giải mã xong, cô xoay máy tính cho Man Cảnh Ân xem, thấy hắn cứ
nhìn mình, tuy khó hiểu nhưng cô không phản ứng, đôi mắt hổ phách trong
veo đối mắt với đôi mắt màu lục.
Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu. Chấn phi cảm thấy không ổn, hắn lại hắng giọng cắt đứt cảnh “ liếc mắt đưa tình” này.
Man Cảnh Ân liếc Chấn Phi, nhìn về phía màn hình, không ngẩng đầu nhìn Kha Nhi, chỉ lạnh lùng hỏi.
“ Tất cả đều nằm trong này.”
Nhưng không ai trả lời hắn, hắn khó chịu ngước nhìn, thấy Kha Nhi gật đầu, hắn lại nổi điên, vì thế quát lớn.
“ Đi ra ngoài.”
Kha Nhi rất phối hợp đứng dậy đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn một
cái. Chấn Phi thở dài, không biết giữ Kha Nhi ở lại là phúc hay họa ?
Chấn Phi đi tới chỗ Man cảnh Ân, cung kính hỏi. – “ Lão đại, ngài tính xử lý bọn họ ra sao ?”
“ Những kẻ trong đây tuy không có tiếng tâm gì nhưng nếu bọn chúng hợp
lại thì thế lực không nhỏ, đợi Hàn về, chúng ta sẽ bàn bạc lại.”
Man Cảnh Ân đột nhiên im bặt, Chấn Phi nhìn hắn chỉ thấy hắn mới đầu là sửng sốt, sau đó là nụ cười âm hiểm chết người.
“ Thật không nghĩ, Jack cũng nằm trong này.”
Chấn Phi giật mình, Jack không phải mới hợp tác làm ăn với bọn họ sao ? giờ lại nằm trong bản danh sách, không lẽ là cái bẫy ?
“ Đây sẽ là mục tiêu đầu tiên.”
Chấn Phi chưa kịp lên tiếng thì Man Cảnh Ân đã nói trước. Do dự giây lát, hắn dò hỏi. – “ Nhưng thế lực của Jack không nhỏ ?”
“ Cậu nghĩ người tôi đào tạo là hàng phế thải sao ?” – Man Cảnh Ân khinh thường nói.
Thế lực của Jack thật không nhỏ, hắn ta còn có nhiều chi nhánh hợp tác,
Jack xảy ra chuyện gì, bọn chi nhánh kia chắc chắn sẽ liên thủ, còn thêm đám người trong bản danh sách. Lấy đá chọi đá, không nát cũng sức mẽ
không ích.
Chấn Phi chợt nghĩ ra một việc. – “ Lão đại, cho sát thủ làm việc này thì sao ?”
“ Không cần, lần này tôi muốn chính mình xử lý.”
Đối với tên cáo già này, hắn thích trực tiếp đối mặt, rất muốn xem là rừng
càng gài cang cay, hay thủ đoạn của hắn cao tay hơn đây ?
Dừng một lát, hắn lại hỏi. – “ Có tin tức về kẻ ám sát Kiến Ngụy chưa ?”
“ Việc này không có manh mối, tôi đã cho người bên trong cảnh sát điều
tra, vừa biết được một việc, bên Mỹ vừa cử sang một nữ điều tra viên,
biết được cô ta là kẻ phá án rất tài, có thể lần này sẽ tìm ra hung thủ
thật sự.”
“ Lại là đàn bà.”
Man Cảnh Ân nhàm chán nói,
xoay ghế da ra ngoài cửa sổ, trong lòng hắn nghĩ gì không ai có thể đoán được nhưng tin rằng những ngày sau này, cuộc sống không còn yên ổn như
trước nữa. Sau ngày ấy, Man Cảnh
Ân không giam lỏng Kha Nhi nữa, hắn cho cô về phòng mì