
n ZERO gật đầu phủ nhận.
Man Cảnh Ân nhíu mày, muốn nói gì đó thì thấy Kha Nhi ấn cái nút trên mặt
dây đeo cổ hình khúc xương của ZERO, mặt dây xuất hiện lỗ nhỏ, một con
chip bé xíu đi ra, Kha Nhi lấy nó rồi đứng dây chậm rãi đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, đưa cho hắn.
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, lại nhìn con chíp nhỏ, ánh mắt khó hiểu nhưng sau một giây đã rõ. – “ Nó là bản danh sách ?”
Kha Nhi vẫn giữa vẻ mặt không cảm xúc, gật đầu phủ nhận. Man cảnh Ân đầy
nghi vấn nhận con chíp, nhìn Kha Nhi hồi lâu, hắn chợt nhớ đến lời nói
của Kiến Ngụy trước khi chết.
“
Kha Nhi, sau này không có tôi bên cạnh … em hãy tự săn sóc bản thân …
Cảnh Ân sau này sẽ là chủ nhân của em … em phải nghe lời nó giống như em đã từng nghe lời tôi vậy … có biết không ?”
Nghĩ đến
chuyện đó, hắn cho rằng Kiến Ngụy lúc đó tinh thần không tỉnh táo nên
nói xằng bậy, mà cho dù Kha Nhi có năng lực gì thì hắn cũng không cần,
cô ta là người đàn bà của Kiến Ngụy, hơn nữa lại là kẻ thiểu năng, hắn
không có hứng thú.
Lạnh lùng nhìn Kha Nhi, hắn muốn xem thử có phải cô sẽ vâng lời hắn như lời Kiến Ngụy nói hay không, hắn lạnh giọng.
“ Cởi đồ ra.”
Một lời vừa dứt, Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau giật mình. Tuy không
phải lần đầu thấy Lão Đại đối với phụ nữ như vậy, nhưng đây là người đàn bà của Kiến Ngụy, tuy ông ta đã chết nhưng không lẽ Kha Nhi dễ dàng
nghe lời Lão Đại hay sao ?
Nhưng Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ đã sai lầm, bởi động tác tiếp theo của cô khiến cho bọn họ hóa đá tại chỗ.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau, tuy từ trước đến giờ cô chỉ cởi đồ trước mặt Kiến Ngụy nhưng giờ Man Cảnh
Ân là chủ nhân của cô, nên cô phải nghe lời, mà mấy người phía sau thì …
Bàn tay trắng nõn mịn màng đưa đến dây áo, chỉ một động tác nhẹ nhàng,
chiếc váy trắng tinh khiết trược xuống, để lộ thân hình kiều diễm trước
mặt mọi người, đôi hồng đào đầy đặn trong lớp áo lót gen trắng, nơi tư
mật bị che lại bởi chiếc quần lót trắng tinh nhưng với dáng vẻ hiện giờ
vẫn khiến người chứng kiến phải phun máu mũi.
Lúc này đây, Man
Cảnh Ân cảm thấy phía dưới bổng nhiên nóng lên, khó chịu ngứa ngáy lạ
thường nhưng hắn biết đó là gì. Mày nhíu lại, hừ lạnh.
“ Hừm, thì ra đây là lý do Kiến Ngụy có thể vì cô mà chết, hắn ta thích loại phóng đãng như vậy sao ? … chậc, chậc, vì muốn sống mà cô chịu nghe lời như
vậy, nếu tôi bảo cô ngủ với đám thuộc hạ của tôi, cô cũng đồng ý ?”
Kha Nhi không biết Man Cảnh Ân đang sỉ nhục mình, vì từ trước đến giờ cô
chưa bị người khác dùng những từ ngữ đó nói chuyện với mình, nên cảm
giác vẫn thấy vô vị.
Nhưng nghe hắn bảo muốn cô ngủ chung với
đám thuộc hạ, trong lòng có chút không vui, thế nhưng cô vẫn gật đầu
chấp nhận, ai biểu Man cảnh Ân là chủ nhân của cô làm gì, hơn nữa ngủ
chung thì có sao ?
Vì là ông nói gà, bà hiểu vịt nên câu chuyện trở nên ngớ ngẩn, thế nhưng cái gật đầu của Kha Nhi khiến Man Cảnh Ân
tức giận. Hắn nhìn cô lạnh lùng, quát lạnh.
“ Đi theo tôi.”
Chuyện bây giờ là phải xem được danh sách, con chíp này chắc chắn có mật mã
nên hắn cần cô ta giúp, còn chuyện giải quyết vấn dề sinh lý, hắn sẽ tìm Hải Miên,. Còn Kha Nhi, nếu cô ta nghe lời như vậy, hắn sẽ chơi chết cô ta, để xem cô ta ngoan ngoãn đến nhường nào.
Kha Nhi không do
dự đi theo Man Cảnh Ân, nhưng được vài bước thì Chấn Phi hắng giọng. Man Cảnh Ân nhíu mày quay đầu lại nhìn, thấy Kha Nhi chỉ mặt đồ lót đi theo sau hắn, Hắn tức giận quát.
“ Còn không mặc quần áo.”
Lần đầu trong đời, hắn mất khống chế trước mặt đám thuộc hạ chỉ vì một cô
gái, nhưng không thể trách hắn, Kha Nhi quả thật có thể khiến người khác phát điên, cho dù cô ta nghe lời đến đâu cũng phải biết có chừng mực
chứ ? nhưng cô ta giống như đứa bé, không biết cái gì đúng, cái gì sai.
Man Cảnh Ân nào biết, Kha Nhi sống chúng với Kiến Ngụy từ lâu, chuyện lõa
thể trước mặt Kiến Ngụy cũng là chuyện bình thường, giờ chỉ là bộ đồ lót thì có sao đâu ? tuy có không ít người chứng kiến, nhưng Man Cảnh Ân
nói sao cô phải nghe vậy, vì đó là duy nguyện của Kiến Ngụy, xem Man
Cảnh Ân như Kiến Ngụy mà tuân lệnh.
Kha Nhi tuy khó hiểu nhưng
vẫn ngoan ngoãn mặc lại chiếc váy, trong lòng có chút bài xích với Man
Cảnh Ân, Kiến Ngụy lúc trước không hề la mắng cô, nếu lần nước hắn tra
khảo cô thì cô có thể xem như mấy lần Kiến Ngụy bảo cô luyện tập nhưng
Kiến Ngụy chưa hề la mắng cô.
Vì thái độ của Man Cảnh Ânh rất
tệ nên trong lòng Kha Nhi cho rằng Man Cảnh Ân là người thô lỗ, mà cái
người thô lỗ này lại là chủ nhân của cô nên cô chỉ có thể nhịn.
Nhưng sự kiện thô lỗ này càng tăng cao, bởi hai người không có chung
tiếng nói, không có chung suy nghĩ, nên sau này mỗi lẫn Kha Nhi ở bên
Man Cảnh Ân, hắn chỉ có tức giận, phẫn nộ, chỉ còn thiếu điều còn chưa
bóp chết cô mà thôi.
………………………..
Thư Phòng.
Man Cảnh Ân ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, hắn mở máy tính lên, liếc nhìn Kha Nhi đứng đó, lạnh giọng ra lệnh.
“ Lại đây mở con chíp này lên.”
Kha Nhi gật đầu, cô đi đến bên cạnh Man Cảnh Ân, rất tự nhiên ngồi