
trở nên mạnh mẽ hơn.”
Kha Nhi tóm gọn câu truyện, cô chỉ nói trọng tâm, còn những thứ cô thấy không quan trọng
nên nhắc đến. Ngước nhìn Man Cảnh Ân, cô thành thật khai báo.
“Ngày trước anh từng nghi ngờ Kiến Ngụy cho người giết Đoan Thanh, sự thật
Kiến Ngụy không động đến bà ta, người giết bà ta là em, em muốn trả thù
cho cha mẹ nên không muốn Kiến Ngụy nhúng tay vào.”
Cô đưa tay
áp vào má hắn, giọng triều mến. – “Ân … em giấu anh việc em nói được là
vì ngày trước em từng thề trước mộ Kiến Ngụy, nguyện vì anh ấy im lặng
một năm, anh ấy là ân nhân cứu mạng em, là vì em mà chết, em dùng một
năm trả lại cho anh ấy, đã là bất công với anh ấy lắm rồi, nhưng em nhất định sẽ vì anh ấy báo thù.”
Ngừng một lát, cô nói tiếp. – “Em
không muốn giấu anh bất cứ chuyện gì, em đã kể những gì em nên kể, còn
những chuyện khác em thấy không quan trọng, nếu anh muốn biết, anh cứ
hỏi, em sẽ không che giấu.”
Man Cảnh Ân nhìn cô hồi lâu, hắn lên tiếng hỏi. – “ Vì sao là một năm ?”
Kha Nhi chớp mắt đẹp, cô cười nhẹ. – “Em còn phải theo anh làm việc,
một lúc nào đó cần phải lên tiếng, nếu là suốt đời, em không làm được,
báo thù cho Kiến Ngụy coi như cũng hoàn thành sứ mệnh, em biết Kiến Ngụy có ơn với em rất nhiều, nhưng là con người, vẫn có sự ích kỹ cho riêng
mình, nếu không vì em cũng phải vì người bên cạnh em, nhất là người em
yêu.”
“ Người em yêu ?” – Mày hắn nhướn lên, phẫn nộ đã tiêu tan, thay vào đó lòng có chút mong đợi.
Kha Nhi đỏ mặt, cô hơi cúi đầu nhưng muốn hắn tin mình nên kiên định
đối mặt với hắn, từ trong lòng nói ra những điều chân thành nhất.
“ Thời gian một năm đã qua, em đã được tự do, về di nguyện của Kiến Ngụy
em có thể không làm, nhưng … em yêu anh, em không muốn rời xa anh, muốn ở bên cạnh anh vì thế mới ở lại, em biết lừa dối anh là không đúng, mong
anh hiểu cho em, đây là lần cuối cùng, anh tin em có được không ?”
Man Cảnh Ân nhìn cô không chớp mắt, trong tim ngọt ngào khó tả, lòng
man mát, cảm xúc ngổn ngang khi nghe cô nói yêu hắn như từng cơn sóng
dâng trào không thôi. Nhưng hắn thật khó tin, từ ngày đầu gặp nhau cho
tới bây giờ, hắn luôn đối xử tệ bạc với cô, cô yêu hắn là thật hay giả
vẫn cần phải xem xét lại, hắn không muốn vì cô nói lời yêu mà mất hết lý trí làm ra những chuyện sai lầm.
“Một năm qua anh đối với em như vậy, em không hận mà yêu anh ? … Kha Nhi, em định bày trò gì đây ?”
Hắn dùng ánh mắt nhìn cô, ý nói không tin lời cô nói là thật, Kha Nhi
bị hắn nhìn có chút mất tự nhiên, cô lúng túng, bất chợt lấy tay hắn áp
lên ngực trái mình.
“Ân, lúc trước em không biết yêu một người sẽ như thế nào, nhưng khi bên cạnh anh, tiếp xúc với anh, em mới biết yêu
một người là muốn ở bên cạnh người đó, mọi cảm xúc của người đó đều ảnh
hưởng đến mình, còn có rất nhiều việc em không biết nên nói ra sao ? …
nhưng mong anh hãy tin em, nơi đây chỉ có anh.”
Cảm xúc mềm mại từ tay truyền tới, mắt hắn chợt tối lại, cô không biết đây là đang dụ dỗ hắn sao ?
Man Cảnh Ân không quan tâm bọn họ đang bàn luận chuyện gì, nhanh chống
áp đảo cô xuống ghế sofa, cúi xuống nhìn vào đôi mắt ngạc nhiên của cô,
hắn nhếch môi cười tà mị.
“Vậy chứng minh cho anh xem.”
Nói xong, môi hắn hạ xuống gặm lấy đôi môi hồng nhạt của cô, cắn mút đến khi nó sưng đỏ, tay cũng nhanh chống thoát đồ của hai người. Kha Nhi
không phản kháng còn rất nhiệt tình đáp lại hắn, sự xâm nhập mãnh liệt,
sự va chạm mạnh mẽ cô đều chấp nhận hết.
Trong phòng khi nãy là
sát khí dày đặc, nay đổi thành cảnh triền miên không dứt, từ sofa, vào
phòng tắm, cho đến khi lên tới giường đã là sáng ngày hôm sau, Kha Nhi
lúc còn nữa tỉnh nữa mê lại bị hắn ăn sạch sẽ.
Đến khi hoàn toàn tỉnh táo thì mặt trời cũng đã lên cao, lúc này cô đang nằm trong lòng
Man Cảnh Ân, hắn nhìn cô thỏa mãn. Cô nhìn hắn, môi cười nhẹ.
“Anh tin em không ?”
“Hừm, phải xem thời gian sau biểu hiện của em có làm anh hài lòng không đã.”
Ngày hôm qua nghe cô tâm sự về chuyện gia đình, hắn cũng điều tra qua
nên biết rõ, có điều lòng hắn vẫn còn cái gai nên khó lòng chấp nhận cô
dễ dàng thế được, hắn cần quan sát thêm thời gian, dù là công việc hay
tình yêu hắn luôn thận trọng, nhất là đối với cô.
Tuy nghe cô
nói yêu hắn làm hắn vui, thế nhưng bí mật về cô quá nhiều, hắn không
muốn lần đầu yêu người không đáng, chấp nhận cô là một chuyện, thật lòng yêu cô lại là chuyện khác.
Nghe hắn nói thế, cô biết hắn đã
chịu chấp nhận, dù là rất nhỏ nhưng cô rất vui, cô có thể đợi, lòng vẫn
không cần hắn đáp trả, chỉ cần hắn tin cô là được. Vẫn biết trong lòng
hắn vẫn còn nhiều nghi vấn, nên trực tiếp hỏi.
“Anh không còn gì để hỏi em sao ?”
Hắn trầm ngâm.– “Vậy em còn giấu anh chuyện gì thì cứ nói hết một lần đi, dù không quan trọng cũng phải nói.”
Kha Nhi suy nghĩ khá lâu, cô không biết có nên nói chuyện Hỏa Băng
Phượng hay không ? Còn có chuyện của Cedric, chuyện này quan trọng hơn,
nói ra có khi nào anh ấy sẽ tức điên lên không nữa?
Cằm truyền
đến cơn đau, lực không lớn nhưng khiến cô chau mày, nhìn Man Cảnh Ân đã
thấy mặt hắn không vu