
i, cô hôn nhẹ lên môi hắn, bắt đầu khai báo.
“Thật ra có vài chuyện nhưng không quan trọng, nếu anh muốn biết, em sẽ nói … em có ba thuộc hạ tính nhiệm, thời gian qua vẫn hay liên lạc, anh an
tâm, bọn họ vô hại, đi theo em cũng khá lâu, chỉ tuân lệnh em, ngay cả
Kiến Ngụy cũng không sai bảo được họ.”
Mày hắn nhíu chặt, cô còn ba thuộc hạ mà hắn không biết, quả nhiên cần phải tra hỏi cho rõ. Hắn
nhìn cô, lạnh giọng. – “Là ai ?”
“Tuyết Du, Băng Du và Cedric.” – Cô lại bồi thêm một câu, nhưng cô giọng nhỏ dần làm Man Cảnh Ân mặt mày nhăn nhó.
“Anh cũng biết bọn họ, Tuyết Du và Băng Du là Nina và Nana …”
“Cái gì ?”
Man Cảnh Ân trừng mắt nhìn cô, hai người cầm đầu Hỏa Băng Phượng lại là thuộc hạ của cô, tin này thật chấn động, vậy còn tên Cedric kia, thân
phận hắn ta có phải là lão đại của bang nào nữa không ? Hắn nhất định
phải hỏi cho ra lẽ.
Ánh mắt sắc lạnh nhìn Kha Nhi, chưa kịp nói
gì thì thấy cô gật đầu thừa nhận. Chợt nhớ lần hợp tác vừa rồi, hắn
nghiến răng nói.
“Việc hai người kia muốn hợp tác với anh cũng do em muốn thế phải không ? … Kha Nhi, em đang đùa bỡn anh.”
Lần trước cô nói ra nói vào là muốn hắn cùng Hỏa Băng Phượng hợp tác,
cô đã vạch kế hoạch từ lâu, vậy mà còn giả ngây nói hắn hãy suy nghĩ
thấu đáo. Thật làm hắn tức chết, lúc này hắn thật muốn bóp chết cô ngay
lập tức nhưng thanh tâm lại không nỡ, hắn rốt cuộc nên làm gì với cô bây giờ ?
“Không có, không có.”
Kha Nhi lần đầu hoảng hốt ôm chặt hông hắn, trán cô đụng trán hắn làm hai mắt hai người giao nhau, cô thanh minh.
“Bọn họ tuy là thuộc hạ của em nhưng từ trước đến giờ đôi bên không quản
chuyện riêng tư của nhau, chuyện bọn họ muốn hợp tác với anh, em không
hề nhúng tay vào, bọn họ có tìm em hỏi qua, em cũng nói thẳng là tùy anh quyết định.”
Man Cảnh Ân quan sát từng cử chỉ cùng lời nói của
cô, nếu là đóng kịch hắn sẽ biết ngay nhưng cô rất thành khẩn, hắn đành
tạm tin vậy. Hắn hỏi tiếp.
“ Vậy còn tên Cedric.”
Kha
Nhi im lặng, cô cắn nhẹ môi dưới, việc này có nên nói hay không ? Nghĩ
kỹ lại thân phận Cedric bại lộ không tốt cho lắm, cô vẫn nên chừa đường
sống cho thuộc hạ, không hề lừa dối hắn, chỉ là khi nói ra vẫn tránh
những chuyện nhạy cảm.
“Cedric là người cung cấp tin tức, anh yên tâm, anh ấy vô hại.”
Kha Nhi nói sự thật, từ lúc đầu Cedric chỉ cung cấp tin tức của Man
Cảnh Ân cho cô biết, hắn không hề đi quá giới hạn, đến khi cô đến Dạ
Thự, hắn không ngại nguy hiểm bảo vệ cô, cô cũng nên đáp lại hắn chút
nhân tình này.
Man Cảnh Ân hừ lạnh, lại ôm cô vào lòng, môi nhắm ngay môi cô cắn một cái khiến nó ứa máu mới chịu buông. Lời buông ra y
hệt trẻ con mà ngay cả hắn cũng không nhận ra giọng mình lúc này có bao
nhiêu ôn nhu.
“Sau này còn gạt anh, anh cắn chết em.”
Kha Nhi cười khanh khách, chỉ có ở trước mặt Man Cảnh Ân cô mới có bộ dạng
này, lý do đơn giản, vì hắn là người cô yêu, những người khác cô không
để vào trong mắt. Cô nhìn hắn, giọng kiên định.
“Mạng em là của anh, anh muốn xử sao cũng được.”
Một trận quay cuồng đến chống mặt, Kha Nhi hoàng hồn lại mới thấy mình
bị hắn áp đảo, biết rõ hắn lại muốn nhưng cô quả thật rất mệt. Mặt nhăn
lại, giọng mệt mỏi, lần đầu cô than vãn.
“Em rất mệt.”
Hắn nhếch môi cười khẽ. – “Kha Nhi, anh tin em lần này, chỉ cần em lừa anh thêm lần nữa, anh nhất định giết chết em.”
Man Cảnh Ân nói được làm được, hắn sẽ đặc niềm tin vào cô một lần, sẽ
chấp nhận tình yêu của cô, cũng đáp lại cô, nhưng nếu cô phản bội hắn,
hắn sẽ giết chết cô không thương tiếc.
Kha Nhi ôm cổ hắn, mắt
nhìn sâu vào mắt hắn, giọng dịu dàng, lời nói yêu thương không kiêng kỵ
thốt ra, cô không đỏ mặt lên tiếng.
“ Ân, anh là người đầu tiên
cũng là người cuối cùng em yêu, em đã nhận định suốt đời này ở bên cạnh
anh, dù sau này anh không cần em, em cũng không rời đi, vì thế việc lừa
gạt anh càng không thể.”
Man Cảnh Ân cảm nhận được tâm mình xao
động dữ dội, tim bổng sai một nhịp, tuy không ít đàn bà nói lời yêu hắn, nhưng chỉ vì tiền vì danh vọng, còn Kha Nhi, từng lời nói ra không hề
kiêng kỵ, còn nhìn thẳng mắt hắn mà thổ lộ.
Đôi mắt là cửa sổ
tâm hồn, cô mở rộng tâm hồn nói cho hắn biết, trong ánh mắt ấy không có
nữa tia giả dối, hắn thật sự bị cô thuyết phục rồi. Tự cười giễu trong
lòng, lúc trước nói với Vương Vũ Hàn, cái cô Lăng Tịnh Hy là hồng nhan
họa thủy, giờ hắn nên nuốt lại lời này, vì hắn đã bị Kha Nhi mê hoặc,
nếu là lúc trước còn do dự, thì hiện tại là hoàn toàn khuất phục.
Man Cảnh Ân cười khổ, ôm Kha Nhi vào lòng, không để cô thấy vẻ mặt có chút xấu hổ của hắn, lời nói ra có vẻ mất tự nhiên.
“Kha Nhi, em hãy nhớ những gì em nói, cả đời này chỉ yêu mình tôi, không được rời xa tôi.”
“ Em thề.” – Kha Nhi nhỏ nhẹ đáp ứng.
Mai này có ra sao không quan trọng, cô sẽ trân trọng hạnh phúc hiện
tại, sẽ không hối hận khi yêu hắn, sẽ không hối hận với tất cả những gì
mình làm. Những tia nắng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng ngủ chính.
Trên chiếc giường lớn, Man Cảnh Ân bị tía nắng chiếu vào mắt làm thức
giấc, hắn nhíu chặt mày rậm, đ