
c của anh, nụ cười gian tà khiến cô rối loạn. Đó
không phải Tấn Tuyên của cô, cơn phẫn nộ đã khiến anh thay đổi, anh đang trừng
phạt cô.
Tấn Tuyên nhìn chằm chằm đôi mắt hoảng loạn, bên trong lấp lánh nước mà tim khẽ
nhói đau, mềm lòng định buông cô ra, nhưng khi lướt nhìn những mảnh vỡ dưới
chân tường, cơn phẫn nộ trong lòng lại dâng trào. Tại sao cô cứ khiêu khích sự
nhẫn nại của anh hết lần này đến lần khác, tại sao phải tàn nhẫn như thế?
Tấn Tuyên cười nhạt, khẽ phớt qua làn môi đỏ của Vu Tiệp, cho dù tức giận đến mấy,
anh vẫn không thể ngăn được nỗi nhớ cô, cảm giác ấy khiến anh rất đau. Chết
tiệt, chết tiệt!
Nụ hôn cuồng nhiệt của Tấn Tuyên thoáng chốc đã nuốt trọn Vu Tiệp!
Đôi môi nóng bỏng như lửa chà xát từng chút một nơi mềm mại của cô, ngón tay
bóp cằm cô càng ra sức, đầu lưỡi linh hoạt ngang ngược đẩy mở môi cô, chen vào
trong miệng mà không hề báo trước, cuốn lấy đầu lưỡi mềm ướt át của cô như bão
táp mưa sa, mùi vị nam tính mạnh mẽ chiếm lấy cô, cướp mất toàn bộ hơi thở. Vu
Tiệp đau khổ vùng vẫy, phát ra những âm thanh yếu ớt, chỉ muốn thoát khỏi nụ
hôn cuồng loạn của anh.
Sự cự tuyệt của Vu Tiệp càng khiến Tấn Tuyên thêm tổn thương. Không được nói
không, không được trốn tránh, cô là của anh, mãi mãi là của anh.
Tấn Tuyên ra sức ôm cả Vu Tiệp ngã nhào xuống giường. Sự va đập ấy khiến Vu
Tiệp hoa mắt chóng mặt, cổ họng cũng vì đầu lưỡi anh xâm nhập mà thấy khô rát,
hai tay sau lưng được giải phóng, vội vã đánh mạnh vào người đang đè lên mình.
Ui da! Tấn Tuyên thấy đầu lưỡi đau nhói, rụt lại, Vu Tiệp dám cắn anh.
Tấn Tuyên ngẩng đầu lên, ánh mắt dần trở nên lạnh băng. Khó khăn lắm Vu Tiệp
mới vùng ra được, thở hổn hển, tim đập thình thịch, trừng trừng nhìn anh.
Tấn Tuyên nhếch môi, giữ chặt cổ tay cô, đưa cao quá đầu, hài lòng nhìn sắc mặt
thay đổi của Vu Tiệp, ánh mắt lóe lên một tia gian ác. "Đừng..." Vu
Tiệp run rẩy nhưng không thể thoát khỏi gọng kìm của anh, cô vặn vẹo người để
né tránh.
Tấn Tuyên chậm rãi ngồi dậy, cưỡi lên người cô, tư thế mờ ám đó khiến Vu Tiệp
xấu hổ vô cùng, chỉ muốn mau mau thoát khỏi cảnh tượng này.
Tấn Tuyên nheo đôi mắt dài, ánh mắt lạnh lẽo, nụ cười băng giá xuất hiện trên
khóe môi, anh đưa ngón tay lần theo gương mặt cô, cằm, cổ và trượt xuống dưới.
Đến cổ cô, anh ngừng lại một chút, ánh mắt nheo lại, cảm nhận rõ ràng lồng ngực
cô phập phồng dữ dội, Tấn Tuyên cười thầm, lúc này mới thấy căng thẳng à?
Vu Tiệp hoảng hốt trừng mắt nhìn Tấn Tuyên, giọng nói run rẩy ngăn anh lại:
"Tấn Tuyên, dừng tay!"
"Tại sao phải dừng?" Tấn Tuyên nhướn mày, nụ cười càng rõ hơn.
"Dừng ở đây à? Em có biết anh yêu em đến mức nào không?"
Tim thắt lại, dạ dày như đảo lộn, Vu Tiệp khẽ nhắm mắt lại, giọng điệu bỡn cợt
ấy, nụ cười hư hỏng ấy khiến tim co đau nhói. Anh đang dùng sự tà ác của mình
để trừng phạt cô đã bội phản.
Tấn Tuyên đảo ngón tay, nút áo ở cổ được cởi ra nhanh chóng, tay anh di chuyển
xuống dưới, đặt lên nút áo tiếp theo. Thấy vậy, Vu Tiệp run rẩy van xin:
"Tấn Tuyên... đừng... đừng... xin anh..."
Anh lại cởi thêm một nút. Vu Tiệp hoảng hốt, nỗi cay đắng dâng lên trong mắt
cô, nụ cười độc ác của Tấn Tuyên dần mờ nhòa, đôi môi cô run run, vẫn cố chống
cự. Anh... bây giờ đã tức điên lên thật rồi!
"Mèo hoang cũng biết sợ à?" Giọng Tấn Tuyên không chút hơi ấm, có thể
nghe ra anh đang cười lạnh trong lòng. "Anh rất dịu dàng với con gái."
Vu Tiệp thấy tim thắt lại, nỗi đau như cắt ấy bao phủ lấy cô, anh...lại so sánh
cô với những cô bạn gái cũ! Cô đau khổ vùng vẫy, không muốn nghe anh nói những
lời đáng sợ như thế, không muốn anh chạm đến mình. Lúc này, trong mắt anh, cô
chẳng qua chỉ là một người con gái để anh tìm vui bất cứ lúc nào; cô không muốn
thế, cô tuyệt đối không phải là loại đó!
Cơ thể Tấn Tuyên từ từ đè xuống, đôi môi nóng bỏng đốt cháy ngực cô, da thịt
như bị bỏng, hơi nóng xuyên thẳng qua lồng ngực vào tận trái tim. Sự va chạm ấy
khiến Vu Tiệp co rúm người, cô đau khổ nấc nghẹn. Đừng đụng vào em, đừng, em
không muốn giống những người con gái đó!
Tấn Tuyên vốn dĩ nghe thấy tiếng nấc nghẹn của cô nhưng vẫn phớt lờ, đôi môi
anh tham lam chiếm đoạt từng tấc da thịt mịn màng của cô, tay tự giác chu du
trên cơ thể tươi trẻ, mùi hương nhẹ nhàng kích thích dục vọng anh giải phóng,
cô chỉ có thể là của anh.
Vu Tiệp run rẩy chống cự lại nhưng cơ thể anh đã đè sát xuống, không cho phép
cô cử động, cô mệt mỏi buông xuôi, dần dần nằm im, chịu đựng đôi môi và bàn tay
anh đốt lên từng ngọn lửa mãnh liệt trước ngực mình. Chút hy vọng cuối cùng còn
lại trong tim khiến cô lẩm bẩm: "Cậu ấy sẽ không bao giờ cưỡng bức
em".
Nói xong, Vu Tiệp thấy nhẹ nhõm hơn, cô nhắm nghiền mắt, chút kháng cự cuối
cùng đã biến mất. Đây là do cô nợ anh, nếu anh cho rằng như thế này sẽ khiến
mình thoải mái hơn, thế thì cô cho anh, cho anh hết!
...
Dần dần, Vu Tiệp cảm thấy sức nặng trên người mình từ từ giảm bớt, đôi môi nóng
bỏng cũng đột ngột biến mất, Tấn Tuyên chậm rãi buông cô ra.
Có lại tự do, Vu Tiệp run rẩy giữ lấy cổ áo b