Mờ Ám

Mờ Ám

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324430

Bình chọn: 8.5.00/10/443 lượt.

p xuống.

“Ngoan nào,đi tắm đi,lát nữa anh đến”. Tấn Tuyên xót xa đỡ lấy cô.

Cuối cùng, Vu Tiệp cũng gật đầu. Trước khi đóng cửa,anh còn dịu

dàng nói: “Anh lấy quần áo cho em”. Vu Tiệp vẫn chỉ biết gật

đầu,đương nhiên không thấy anh đang cười trộm.

Tấn Tuyên đóng cửa lại,vừa đi vừa cười,mèo hoang đáng yêu thật,cư mơ

màng như thế thật khiến anh chỉ muốn chọc ghẹo.

Nhưng Tấn Tuyên chưa kịp ngồi xuống ghế,cửa phòng tắm đột ngột bật

tung,Vu Tiệp lao ra,hét lên: “Chúng ta ngủ 2 giường. Sau đó,cô cầm túi

đựng quần áo lên rồi lao vào phòng tắm như cơn gió,đóng sầm cửa

lại. “Click”,tiếng khoá cửa vang lên.

Tấn Tuyên trợn mắt nhìn,1 lúc sau,cuối cùng anh không nhịn nổi,ôm

bụng cười lăn lộn. Mèo hoang nhỏ thú vị quá,thì ra muốn lừa cô cũng

cần phải có kỹ thuật.

Tấn Tuyên vặn người,lắc cổ, xem như đã xong rồi. Anh liếc nhìn đồng

hồ trong máy tính,đã hơn 4h sáng,anh quay lại nhìn về phía chiếc

giường đơn,người trên giường lúc này đã ngủ ngon lành, Tấn Tuyên dè

dặt đóng máy lại,rón rén vào phòng tắm.

Tắm nước nóng xong,Tấn Tuyên mặc áo choàng ra ngoài,dùng khăn lau khô

mái tóc,nhìn Tiểu Tiệp vẫn đang ngủ rất say sưa,khoé môi anh nhướn

lên,ngồi xuống chiếc giường đơn bên cạnh,khẽ gọi điện thoại cho quầy

tiếp tân,1 lúc sau có phục vụ lên lấy quần áo anh đi giặt. Khách sạn

có dịch vụ giặt đồ,vô cùng tiện lợi,sáng mai quần áo sẽ không nhăn

nhúm nữa.

Đóng cửa lại,Tấn Tuyên vắt khăn vào phòng tắm,mang đôi dép dùng 1

lần,chậm chậm bước đến bên giường Vu Tiệp,khẽ ngồi xuống. Chiếc nệm

hơi lún xuống nên anh không dám nhúc nhích sợ đánh thức cô.

Vu Tiệp ngủ rất ngon,gương mặt an lành,hơi thở nhẹ nhàng,cánh mũi

phập phồng,cô gắng gượng lâu như thế chắc là buồn ngủ lắm.

Tấn Tuyên khẽ vén mái tóc trước trán,gạt sang 1 bên,để lộ vầng trán

thanh khiết. Cô ngủ ngon quá,anh rất muốn chia sẽ giấc mơ đẹp của

cô,nếu có thể ôm cô ngủ chắc sẽ tuyệt lắm.

Rung động không bằng hành động, Tấn Tuyên tắt đèn bàn đi,khẽ giở tấm

chăn của Vu Tiệp lên,cô hơi cử động nhưng không hề tỉnh giấc,Tấn Tuyên

khẽ khàng chui vào chăn,vô cùng dịu dàng ôm cô vào lòng,Vu Tiệp “ư,ư”

rồi quay người,nhanh chóng tìm được tư thế nằm thoải mái hơn trong

lòng anh,tiếp tục ngủ say.

Tấn Tuyên mỉm cười,mềm mại quá,cơ thể mềm như kẹo bông khiến anh khó

nhọc nuốt nước bọt,trong đầu bỗng nhớ đến lần trước khi cô bị người

ta bỏ thuốc,đã từng ôm anh ngủ suốt đêm và rồi anh bỗng thấy dâng lên

1 sự kích động lạ lùng. Dừng ngay,dừng ngay! Tiểu Tiệp tin tưởng mày

như thế,tuyệt đối không thể,tuyệt đối không được khiến cô ấy thất

vọng.

Tấn Tuyên cố kiềm chế sự xúc động trong lòng,hơi điều chỉnh lại tư

thế cho thích hợp hơn,rồi nằm im,ôm Vu Tiệp. Đúng là tự mình hại

mình. Nhìn thấy cô mà không thể chạm vào cô đúng là khổ hình,bây

giờ ngửi thấy mùi thơm thừ cơ thể cô,ôm lấy cơ thể mềm mại dịu dàng

của cô,lại không thể làm gì,đứng là đại cực hình!

Mèo hoang ơi mèo hoang,anh tin rằng em là khắc tinh của đời anh! Đụng

đến em,anh đều mất đi lý trí,nhưng anh lại cảm thấy tất cả đều xứng

đáng,cho dù có phải từ bỏ sự nghiệp vì em,chỉ cần đổi lại 1 đêm ôm

em ngủ say trong lòng thì cảm giác hạnh phúc mãnh liệt ấy cũng đủ

khiến anh cảm kích đến rơi nước mắt rồi.

Đừng bao giờ xa anh,đừng phản bội anh,em chỉ thuộc về anh thôi,mèo

hoang nhỏ!

Bây giờ là sáng Chủ nhật,những người quen dậy sớm đã thức

giấc,ngoài đường phố vẫn còn rất nhiều người đi làm ngày Chủ nhật

đang đứng đợi xe buýt.

Một chiếc taxi chầm chậm dừng lại đối diện cổng khu nhà Vu Tiệp.

Không thấy rõ người trong xe,chỉ thấp thoáng thấy 2 bóng người qua

cửa kính mờ mờ,cửa mở ra 1 chút nhưng hoàn toàn không mở hẳn,rồi

dần dần khép lại,người trong xe dính vào nhau,hình như 2 người đang

hôn tạm biệt,đầu dựa sát vào nhau 1 lúc rồi mới rời. Chiếc xe lại

mở cửa,1 cô gái xách túi xuống xe, đó chính là Vu Tiệp.

Dậy sớm thật, nhưng sớm thế này đã xuống xe,những người không biết

ắt sẽ tò mò đoán xem cô làm gì mà sáng sớm mới về.

Vu Tiệp quay đầu lại khẽ vẫy tay với chiếc xe rồi mới mỉm cười tiến

vào khu nhà mình.

Vu Tiệp nhẹ nhàng đẩy cửa vào. Bố mẹ dậy chưa nhỉ? Nếu họ hỏi thì

cứ làm theo những gì cô đã nghĩ, bảo rằng ở trường có việc gấp nên

buổi sáng mới ngồi chuyến xe sớm về nhà.

Nhưng, trong nhà vắng lặng, Vu Tiệp khẽ thở phào. Chắc cả nhà chưa

dậy, nhất dịnh Vu Lâm sẽ ngủ đến hơn 10h.

Vu Tiệp nhẹ nhàng


pacman, rainbows, and roller s