
từ tin tức học thuật, cho tới giới giải trí bát quái, từ
những tờ báo nổi tiếng, cho đến các tiết mục cây nhà lá vườn, tất cả đều được
nó lấy làm mục tiêu chú ý
Công ty nằm ở tầng ba, chiếm trọn vẹn một tầng. Mặc dù quy
mô của Hoa Vinh không quá lớn, nhưng trong giới làm ăn cũng coi như có chút
danh tiếng
Lâm Thư biết bản thân đã muộn, mất đi cơ hội, trong lòng suy
nghĩ bao biện rất nhiều lý do, nhưng tổng kết lại không thể không thành thật trả
lời rằng: "Vì tối qua OOXX quá độ, nên mãi đến trưa hôm nay mới dậy"
Quả nhiên, lúc Lâm Thư đẩy cửa đi vào. Lúc cô gái lễ tân ở đại
sảnh nghe cô nói đến phỏng vấn, trên mặt liền lộ vẻ khinh thường: "Cuộc phỏng
vấn hôm nay đã kết thúc
Thật sự là bi kịch cuộc sống!
Lâm Thư làm mặt như đưa đám, vô cùng ưu sầu. Đang chuẩn bị
xoay người rời đi, không ngờ, sau khi người lễ tân nhận được cuộc điện thoại,
liền biến sắc, lớn tiếng gọi Lâm Thư lại: "Xin hỏi, cô là Lâm Thư Tiểu Thư
sao?"
Do dự xoay người, Lâm Thư chợt phát hiện gương mặt cô gái lễ
tân đã có lúm đồng tiền xinh như hoa....
"Tổng giám đốc nói mời cô vào phỏng vấn?"
"Không phải nói phỏng vấn đã kết thúc rồi sao?"
Lâm Thư mặc dù mừng rỡ nhưng đối với loại tình hinh đột nhiên thay đổi này có
chút nghi ngờ
"Công ty chúng Tôi sẽ không để vuột mất bất kỳ nhân tài
ưu tú nào"
Giọng nói rất nghiêm trang, so với ánh mắt khinh bỉ vừa rồi,
Lâm Thư cảm thấy có lẽ là do mình đó bụng nên chắc là hoa mắt
****************
Tổng giám đốc của Hoa Vinh là một phụ nữ trên dưới bốn mươi
tuổi, có một dáng vẻ của nữ vương, nhìn qua rất mạnh mẽ kiên cường. Lúc Lâm Thư
đẩy cửa ra, trong văn phòng đã tràn ngập khí thế làm cho chấn động.
Màu sắc chủ đạo hoàn toàn lấy mầu đen làm chủ, bàn làm việc
màu đen, tủ sách màu đen, ghế salon màu đen, rèm cửa sổ màu đen! trên tủ sách
màu đen đặt hình một con mèo nho nhỏ.
Vô cùng hoa lệ nha! Lâm Thư hoàn toàn bị kinh hãi, quên mất
cả việc cô tới là để phỏng vấn, vậy mà thốt ra hỏi: "Tổng giám đốc, ngài lấy
chồng rồi sao?"
Không sai, một "Nữ vương" kỳ tài lại xinh đẹp như
vậy, Lâm Thư thật sự muốn biết rốt cuộc người như thế nào mới có thể trở thành
bề Tôi dưới váy của người phụ nữ này. Sự tìm toàn nghiên cứu mày quá mức mãnh
liệt, thế nên đã phạm phải tội bất kính!
Tinh - Kính mắt của Tổng giám đốc khẽ thoáng xuất hiện một
tia sát khí, Lâm Thư hận không thể quăng vào má miệng mình một cái tát, cho mày
chừa cái tội nhanh mồn mhanh miệng
Vội vàng muốn đính chính lại, vì vậy cười cười nói:
"Cái đó? mặc dù nói đàn ông tuổi bốn mốt như nhánh hoa, nhưng mà phụ nữ tuổi
bốn mươi cũng rất thú vị hấp dẫn, đúng không, Tổng giám đốc?"
Xem xem, Tổng giám đốc không tiếp tục giữ vẻ mặt trầm mặc,
mà là lạnh lùng liếc Lâm Thư một cái: "Tôi năm nay ba mươi tám."
Lâm Thư im lặng:.........
Nhận được câu nói không giống như quá trình phỏng vấn bình
thường, mặc dù sắc mặt Tổng giám đốc không tốt, nhưng cũng không có tức giận,
chỉ là ngầm chịu đựng, hỏi mấy câu hỏi thông thường
Lâm Thư cố gắng nhớ lại câu trả lời trong quyển "Năm
mươi câu hỏi phỏng vấn", nói xong sửng sốt một chút, hiện giờ là
"Bình thường không nỗ lực, khi phỏng vấn bi thương"! Lâm Thư nhìn gân
xanh trên trán Tổng giám đốc, trong lòng thấp thỏm không yên, chỉ sợ vị Tổng
giám đốc này nổi giận, trực tiếp để cô cút ra khỏi công ty
Nhưng sau câu hỏi cuối cùng, Lâm Thư cũng không có "Bị"
cút ra khỏi công ty
Chẳng lẽ mình trả lời rất tốt sao?
"Tổng giám đốc, Tôi....." Lâm Thư ấp a ấp úng,
không biết kết quả này ....
"Gọi Tôi là chị Lee, kết quả phỏng vấn buổi tối sẽ
thông báo, về trước đi" Tổng giám đốc vung tay lên, không hề ngẩng đầu, rõ
ràng dáng vẻ ý nói "Đi thong thả không tiễn"
Lâm Thư từng nghe qua kinh nghiệm của những người đi trước
nói rằng, trong buổi phỏng vấn mà nhận được câu nói này vậy thì đồng nghĩa với
đó là xác suất thành công rất thấp
Cúi đầu, Lâm Thư chậm rãi đi ra ngoài phòng làm việc
Sau khi bóng dáng cô biến mất hoàn toàn, chị Lee cau mày lại,
gọi một cuộc điện thoại
Lúc xuống lầu, Tô Mặc vẫn ngồi trong xe đợi cô. Nhìn bộ mặt
như đưa đám của cô, vuốt vuốt tóc cô: "Sao rồi?"
Lâm Thư đem tất cả từ đầu đến cuối kể cho Tô Mặc nghe:
"Anh nói xem, em có nên chuẩn bị thêm mấy bộ hồ sơ nữa không?"
"Trước mắt cứ đợi đến lúc thông báo kết quả đi đã, chuyện
này không thể nói trước" Tô Mặc mỉm cười.
Lâm Thư thở dài: "Anh đừng an ủi em nữa"
Nhưng mà.... Lâm Thư không ngờ, buổi tối đúng là nhận được
điện thoại của chị Lee: "Mai tới đi làm, tám giờ ba mươi, đừng tới muộn"
Lúc để điện thoại xuống, Lâm Thư vẫn chưa có phản ứng, ngơ
ngác nhìn điện thoại, cứ như vậy cũng được sao?
Ngay sau đó véo Tô Mặc đang ngồi bên cạnh một cái: "Đau
không?"
Tô Mặc nhíu chặt lông mày: "Tiểu Thư, buổi tối em ăn
cơm nhiều quá à, sao dùng lực mạnh vậy?"
"Đúng là thật, nhưng mà...."
"Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, làm việc tốt là được"
Tô Mặc thay đổi chủ đề không để lại dấu vết, thuận tay ôm chầm Lâm Thư:
"Em xem, cũng không còn sớm nữa...."
"Cho nên, chúng ta đi ngủ đi, ngày mai còn dậy s