
nhiên đến mức miệng há hốc.
Những cô gái trẻ trung, xinh đẹp quả thực rất lợi hại, mới hôm trước còn phải ở lại công ty, ngủ trên bàn làm việc, hôm nay đã đi làm bằng một chiếc
xe đắt tiền, còn có tài xế riêng. Chỉ là anh ta vẫn không hiểu, cô đã
ngồi lên chiếc xe này rồi thì hà cớ gì còn đến làm việc trong công ty
nhỏ bé này chứ? Tuy không hiểu rõ nhưng Vương Quảng Sinh đoán, Lam Tố
Hinh chẳng còn ở công ty này lâu.
Lúc tan làm, Lam Tố Hinh vừa bước ra khỏi tòa nhà liền nhìn thấy A Thái đã đứng đợi ở dưới lầu, bà Chu quả thật rất chu đáo.
Có người săn sóc thật tốt, không cần lo lắng bất cứ chuyện gì. Sau khi rời khỏi nhà bố dượng, Lam Tố Hinh đã phải đơn độc chống chọi với cuộc sống lâu như vậy rồi, lúc này có người để dựa dẫm, cô thực sự không muốn từ
chối… Cứ coi như cô đang tạm nghỉ ngơi.
Bữa tối đã chuẩn bị xong, vừa về đến nhà, bà Chu đã gọi cô vào ăn cơm. Đồ
ăn hết sức tinh tế lại hợp khẩu vị. Sau bữa ăn, cô giúp việc thu dọn bát đũa rồi mang đến một giỏ hoa quả đựng đầy các loại quả tươi đã được rửa sạch sẽ.
Phòng ăn có một mặt tường là cửa kính sát mặt sàn, có thể thưởng thức cảnh
quan mỹ lệ của bờ biển và bầu trời cách đó không xa. Đang là lúc hoàng
hôn, những áng mây ngũ sắc ngập trời, Lam Tố Hinh vừa ăn hoa quả vừa
ngắm mặt trời lặn, nghĩ về những tháng ngày trước đây, không có một chỗ ở yên ổn, cũng chưa từng ăn đủ ba bữa cơm, nhất thời cảm khái vô hạn.
Ăn hết một chùm nho, Lam Tố Hinh hỏi bà Chu: “Rốt cuộc bao giờ phu nhân mới quay về?”
“Có thể phải mấy ngày nữa. Lam tiểu thư, cô đừng sốt ruột. Ở lại đây thêm
vài ngày nữa không được sao? Hay là cô ở không quen, không được thoải
mái?”
Lam Tố Hinh cười khổ. “Hoàn toàn ngược lại, ở đây quá thoải mái, tôi sợ đến lúc mình sẽ không muốn rời đi nữa.”
Sống trong tòa biệt thự của vịnh Ngân Sa này giống như vừa bước vào một thế
giới khác vậy. Trong thế giới xa hoa, giàu sang, phú quý này, liệu cô có phải trả một cái giá thật đắt để được ở lại đây không? Lam Tố Hinh thấy thực sự khó xử. Nếu bệnh nhân kia không đáng sợ như vậy thì cô chẳng
cần phải đắn đo, do dự thế này. Hiện thực đã hết lần này đến lần khác
nói cho cô biết, trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, muốn có một chỗ ở ổn định, tiếp tục học đại học thì bắt buộc phải hy sinh, lấy cái
mình sẵn có để đổi lấy cái mà mình thiếu sót. Trên người cô chẳng có thứ gì đáng giá, có chăng chỉ là thân xác thời thanh xuân và khuôn mặt xinh đẹp.
Vốn liếng nguyên thủy nhất của thiếu nữ đang độ thanh xuân giống những đồng xèng trên canh bạc vận mệnh. Hễ ném ra rồi, thua hay thắng đều dựa vào ý trời.
“Nếu cô không muốn rời đi nữa thì ở lại là được rồi.”
“Bà Chu, đây rốt cuộc là một nơi như thế nào, tôi vẫn không hiểu.”
Bà Chu hiểu rõ ý tứ trong câu nói của Lam Tố Hinh, liền trả lời qua loa:
“Đây là Anh gia, Anh tiên sinh đã qua đời, chỉ còn Anh phu nhân và con
trai sống ở đây.”
Lam Tố Hinh chần chừ một lát rồi hỏi tiếp: “Bệnh nhân mà Anh phu nhân muốn tôi chăm sóc chính là con trai của bà ấy sao?”
“Phải!”
“Vậy… Anh thiếu gia… bị bệnh gì vậy?”
“Bệnh của cậu ấy không thể nói rõ ràng ngay được, có phải lần trước cô đến
đây, tiếng hét của cậu ấy đã khiến cô sợ hãi, cho nên cô mới lặng lẽ bỏ
đi mà không nói một lời?”
Lam Tố Hinh ngại ngùng, khẽ gật đầu.
“Thiếu gia tuy có lúc không thể kiềm chế nổi cảm xúc nhưng cậu ấy không hề có
khuynh hướng bạo lực. Lam tiểu thư, cô nghĩ nhiều quá rồi!” Bà Chu thận
trọng, khéo léo, chỉ bằng một câu nói đã xua tan nỗi lo ngại trong lòng
Lam Tố Hinh.
“Vậy rốt cuộc anh ta bị bệnh gì ạ?”
“Khi nào quay về, phu nhân sẽ đích thân nói với cô. Tin tôi đi, Lam tiểu
thư, phu nhân rất có thành ý mời cô đến, bà ấy tuyệt đối sẽ không đối xử tệ với cô đâu.”
Về điểm này, Lam Tố Hinh có thể nhìn ra được qua sự chiêu đãi cẩn thận của bà Chu đối với cô, nhưng cô vẫn thấy nghi hoặc. “Thực ra, với điều kiện của Anh gia, muốn mời một cô gái như thế nào chẳng được. Vì sao nhìn
Anh phu nhân có vẻ rất hài lòng về tôi?”
“Đương nhiên việc này có nguyên nhân của nó. Lam tiểu thư, lần trước phu nhân
chưa nói xong, cô đã đi rồi. Đợi bà ấy quay lại, bà ấy sẽ nói rõ với cô. Tôi rất hy vọng đến lúc đó, cô sẽ ở lại.”
“Rốt cuộc phu nhân… đi đây vậy?”
Bà Chu trả lời cực kỳ đơn giản: “Phu nhân đưa thiếu gia lên núi Cựu Kim, gặp một vị danh y.”
Hóa ra là vậy, lúc này Lam Tố Hinh mới hiểu tại sao tòa biệt thự lại yên
tĩnh đến vậy. Bởi vì bệnh nhân đáng sợ kia không có ở đây.
Lam Tố Hinh đã ở lại Anh gia tròn một tuần lễ mà vẫn chưa thấy Anh phu nhân và Anh thiếu gia quay về. Sáng sớm hôm nay, bà Chu nói với cô: “Lam
tiểu thư, Học viện Kinh doanh bắt đầu đăng ký nhập học rồi. Tôi cùng cô
đến đó nhé?”
Bà Chu vừa dứt lời, Lam Tố Hinh sững người hồi lâu rồi ngập ngừng nói: “Cảm ơn bà Chu, không cần đâu ạ!”
“Được rồi, thời gian đăng ký còn ba ngày cơ, hôm nào cô chuẩn bị đi thì gọi tôi nhé!”
Lam Tố Hinh hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói của bà Chu. Lòng cô đột nhiên
rối như tơ vò. Cô quay về phòng, lôi tờ giấy thông báo nhập học của Học
viện Kinh doanh được cất cẩ