
u có nhắc tên của người bệnh nhân kia là Hạo Đông gì đó.
Hóa ra Anh phu nhân có hai người con trai, cô đã nhận nhầm rồi. Vị Anh
đại thiếu gia này rõ ràng sống ở chỗ khác, không ở cùng mẹ và em trai.
Vì thế, cô ở Anh gia một tuần lễ nhưng chưa từng gặp vị đại thiếu gia
này.
Bà Chu thắc mắc: “Lam tiểu thư, A Thái đi đón cô rồi, sao cô không đi cùng ông ấy?”
“À, hôm nay tôi… rời khỏi công ty trước.”
Lam Tố Hinh nói qua loa cho xong chuyện, bà Chu quan sát sắc mặt cô một hồi rồi không hỏi thêm nữa, chỉ nói: “Lam tiểu thư, phu nhân về rồi!”
Anh phu nhân đã về, Lam Tố Hinh bất giác ngẩn người. Mấy ngày qua, cô vừa
trông mong gặp Anh phu nhân nhưng cũng sợ bà ấy quay lại, vì một khi bà
ấy về, cô sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn. Đối mặt với bước ngoặt của
vận mệnh, thiếu nữ mười tám tuổi thực sự không biết nên đi đâu, về đâu.
Anh Duy Hạ hỏi: “Bà Chu, chuyến đi đến núi Cựu Kim của mẹ tôi và Hạo Đông
lần này có khả quan không? Hạo Đông, em ấy có tốt hơn chút nào không?”
“Cũng khá hơn một chút thôi cậu ạ!”
Nghe câu trả lời của bà Chu, hình như mọi việc không được suôn sẻ lắm. Sắc
mặt Anh Duy Hạ hơi sa sầm. “Vẫn không…” Anh ta bỏ lửng rồi buông một
tiếng thở dài.
Lam Tố Hinh chỉ yên lặng đứng bên cạnh, tuy trong lòng đầy nghi hoặc nhưng cô chỉ trầm mặc, không lên tiếng.
Vừa vào nhà, Anh Duy Hạ đã đi ngay lên tầng hai, hỏi thăm mẹ và em trai,
đến tận lúc chuẩn bị xong bữa tối, anh ta mới xuống. Anh phu nhân và Anh Hạo Đông không xuống cùng ăn cơm, bà Chu bảo hai cô giúp việc bưng đồ
ăn lên cho họ.
Trong phòng ăn chỉ có Anh Duy Hạ và Lam Tố Hinh dùng bữa.
Từ cửa kính sát sàn của phòng ăn có thể nhìn thẳng ra bãi biển lấp lánh
ánh đèn, cùng ăn tối bên một người đàn ông trẻ tuổi, đẹp trai, đúng là
một sự hưởng thụ không gì tuyệt vời hơn. Anh Duy Hạ chắc đã nghe Anh phu nhân nói về nguyên nhân cô ở đây, anh ta cứ nhìn cô bằng ánh mắt khó
hiểu. Lam Tố Hinh cảm thấy không được tự nhiên, ăn vội một bát cơm rồi
đứng dậy. “Tôi ăn xong rồi, Anh tiên sinh cứ tự nhiên ạ!”
Anh Duy Hạ nhìn cô rời đi như đang suy nghĩ gì đó.
Về đến phòng, Lam Tố Hinh ngồi phịch xuống chiếc ghế mây ngoài ban công,
lắng nghe tiếng sóng biển ì oạp vỗ bờ phía đằng xa, giống khúc giao
hưởng vận mệnh trong một bản giao hưởng hùng tráng. Không biết khúc giao hưởng vận mệnh của cô sẽ diễn tấu tiếp như thế nào đây?
Khi trời đã tối hẳn, bà Chu đến gõ cửa phòng cô. “Lam tiểu thư, phu nhân mời cô đến gặp một lát.”
Đi ra khỏi phòng, đến cửa phòng của phu nhân, giẫm lên tấm thảm lông mềm
mại, Lam Tố Hinh đang dần bước đến một tương lai vô định, mơ hồ, nhịp
tim bất giác đập dữ dội, mất kiểm soát.
Khác với lần đầu tiên gặp Anh phu nhân, hôm nay trông bà ấy rất mệt mỏi
nhưng thần thái vẫn vô cùng sang trọng. “Rất mừng khi gặp lại cô, Lam
tiểu thư.”
Anh phu nhân vẫy tay, ý bảo Lam Tố Hinh ngồi xuống trước mặt bà. “Lam tiểu
thư, lần này tôi mời cô đến chỉ để nhắc lại lời cũ. Con trai tôi, Hạo
Đông, vì lý do sức khỏe nên cần một hộ lý đặc biệt. Tôi cảm thấy cô là
sự lựa chọn tốt nhất dành cho nó, cô đồng ý nhận công việc không?”
Lam Tố Hinh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh rồi nói hết những thắc
mắc trong lòng mình: “Anh phu nhân, xin hỏi Anh Hạo Đông tiên sinh bị
bệnh gì? Vì sao bà lại tha thiết muốn thuê tôi làm… hộ lý đặc biệt cho
anh ấy như vậy?”
Anh phu nhân chăm chú nhìn Lam Tố Hinh rất lâu, khẽ thở dài. “Bệnh của nó
là tâm bệnh, còn nguyên nhân tôi muốn thuê cô làm trợ lý đặc biệt là vì
tôi nghĩ cô có thể giúp được nó.”
“Vì sao?”
Anh phu nhân chậm rãi nói tiếp: “Tháng Ba vừa rồi, Hạo Đông và cô bạn gái
Diệp U Đàm của nó xảy ra chuyện không may. Diệp U Đàm bất hạnh qua đời,
Hạo Đông thì bị trọng thương, hôn mê hơn một tháng mới tỉnh lại. Phần
não của nó bị tổn thương nên suy nghĩ không được bình thường. Nó không
nhớ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Diệp U Đàm đã mất. Nó luôn làm
loạn, đòi gặp Diệp U Đàm, chúng tôi không thể giải thích rõ ràng cho nó
biết, vì như vậy sẽ kích động đến nó. Lam tiểu thư, bà Chu vừa nhìn thấy cô lần đầu tiên đã cảm thấy dung mạo của cô rất giống Diệp U Đàm. Đó
chính là nguyên nhân tôi muốn mời cô đến đây.”
Cuối cùng, Lam Tố Hinh cũng hiểu. “Anh phu nhân, ý bà là muốn tôi giả mạo
Diệp U Đàm, chăm sóc anh ấy? Việc này… Chẳng lẽ anh ấy sẽ không nhận ra
sao?”
Anh phu nhân thẳng thắn nói: “Thật ra, trước cô, tôi cũng đã đăng báo tuyển người rồi. Trong số những cô gái đến ứng tuyển theo yêu cầu của tôi, có vài người nhìn dáng vẻ cũng hơi giống Diệp U Đàm, nhưng khi tôi đưa họ
đi gặp Hạo Đông thì Hạo Đông chỉ dửng dưng, lãnh đạm. Lam tiểu thư, cô
là người thứ bảy, cũng là người mà tôi ưng ý nhất, tôi gửi gắm tất cả hy vọng vào cô.”
Không ngờ mình đã là người thứ bảy rồi, Lam Tố Hinh sững sờ một lát rồi hỏi: “Nếu… kết quả vẫn khiến bà thất vọng thì sao?”
“Vậy thì tôi đành tiếp tục tìm kiếm thôi! Tôi phải tìm cho Hạo Đông bằng
được một “Diệp U Đàm” mà nó mong muốn. Lam tiểu thư, bây giờ cô đồng ý
thử làm không? Nếu Hạo Đông chịu tiếp nhận cô, tôi tuyệt đối sẽ không
b