
. Nhưng giá rẻ đồng nghĩa
với việc chẳng phải chỗ tốt đẹp gì. Chúng đều thuộc khu nhà của những hộ nghèo, vừa nhỏ vừa bẩn. Đáng sợ nhất là, những chủ phòng tìm người ở
ghép nếu không phải đàn ông trung niên lôi thôi, luộm thuộm với những
ánh nhìn dung tục thì cũng là phụ nữ diêm dúa, trang điểm lòe loẹt, ăn
mặc hở hang, vừa nhìn đã biết ngay là gái đứng đường.
Lam Tố Hinh sao dám ở cùng những người này kia chứ? Sau khi từ căn phòng
cho thuê cuối cùng bước ra, cô thở dài, nửa ngày coi như lại công cốc.
Tối nay biết tính sao đây, lại phải thuê nhà nghỉ sao? Trên người chẳng
còn bao nhiêu tiền, không biết đủ cho cô thuê nhà nghỉ mấy lần nữa đây?
Thực sự Lam Tố Hinh đã đến bước đường cùng rồi. Hay là tìm Vương Quảng
Sinh, thử thương lượng, xin anh ta rộng lòng, cho cô thuê một phòng vô
điều kiện?
Lam Tố Hinh ôm tâm sự nặng nề, băng qua đường, hoàn toàn không để ý đến tín hiệu đèn dành cho người đi bộ đã bật sang màu đỏ. Một tiếng phanh gấp
chói tai vang lên bên tai cô, ngay sau đó, người tài xế thò đầu ra, cao
giọng quát: “Tiểu thư, qua đường phải cẩn thận chứ!”
“Xin lỗi!”
Lam Tố Hinh cuống quýt cúi đầu nhận lỗi, ai ngờ người tài xế nhìn thấy cô, bỗng sững lại. “Ý, chẳng phải Lam tiểu thư đấy sao?”
Lam Tố Hinh ngẩn người, không hiểu tại sao người này lại quen mình. Ngay
sau đó, cửa xe phía sau mở ra, bà Chu chậm rãi bước xuống, biểu cảm trên khuôn mặt bà ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. “Lam tiểu thư, rất vui khi gặp lại cô!”
Lần thứ hai Lam Tố Hinh được bà Chu đưa vào tòa biệt thự màu trắng xinh xắn nằm ở vịnh Ngân Sa.
Ban nãy, cô vốn đang do dự xem có nên đi hay không thì bà Chu liền thuyết
phục: “Lam tiểu thư, nhìn túi hành lý trên tay cô, tôi đoán tối nay cô
vẫn chưa có chỗ để nghỉ? Quay về cùng tôi trước nhé, chỗ chúng tôi còn
rất nhiều phòng trống, cô cứ ở lại vài hôm cũng được.”
Lam Tố Hinh cười khổ. “Nhưng… không phải các bà sẽ cho tôi ở vô điều kiện.”
“Đúng, chúng tôi có mục đích của mình. Nhưng Lam tiểu thư, nếu cô thực sự
không muốn, chúng tôi cũng không ép. Chẳng qua là vì lần trước, phu nhân vẫn chưa nói hết, cô đã lặng lẽ rời đi rồi, bà ấy cảm thấy rất đáng
tiếc. Hôm nay lại gặp cô ở đây, tôi muốn mời cô gặp phu nhân một lần
nữa, nghe bà ấy nói kĩ hơn. Cứ coi như cô đến làm khách, được không?”
Lam Tố Hinh ngẫm nghĩ một lát, thấy như thế cũng chẳng sao, dù gì đêm nay
cũng không có chỗ để nghỉ ngơi, đến tòa biệt thự đó làm khách cũng chẳng có gì là không được cả. Thế là cô lại bước vào tòa biệt thự màu trắng
trên vịnh Ngân Sa thêm lần nữa. Lần này, bà Chu không bảo cô ngồi đợi ở
phòng khách dưới lầu nữa mà trực tiếp đưa cô lên một căn phòng ở tầng
hai. Căn phòng được bài trí hết sức trang nhã, ấm áp, còn có một ban
công nho nhỏ, trồng đầy hoa phong lan, hương hoa dìu dịu tỏa khắp phòng. Bà Chu nói: “Lam tiểu thư, đêm nay cô ở lại căn phòng này, được không?”
Lam Tố Hinh ngây người, từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng được sống trong một căn phòng đẹp thế này.
“Tôi… không cần đi gặp phu nhân trước sao?”
“Phu nhân không có nhà, bà ấy có chút chuyện nên rời đi rồi, mấy ngày nữa
mới quay về. Lam tiểu thư, mấy ngày này cô cứ ở lại đây, đợi bà ấy quay
về hẵng nói, được không?”
Cuối mỗi câu nói, bà Chu đều thêm hai từ “được không”, ngữ khí vô cùng ôn
hòa và tôn trọng. Lam Tố Hinh không thắc mắc thêm nữa, có thể ở lại đây
mấy ngày, so với việc xách hành lý đi thuê nhà nghỉ hay thuê chung phòng với Vương Quảng Sinh, chẳng phải tốt hơn gấp trăm lần sao? Cô thực sự
không muốn từ chối. Tuy trong căn nhà hoa lệ này từng có một tiếng gầm
đáng sợ, nhưng một mình lang thang ngoài đường lúc nửa đêm, trời tối đen như mực chẳng phải cũng khiến cô sợ hãi như vậy sao?
Lam Tố Hinh quyết định ở lại căn phòng này. Buổi đêm, cô khóa chặt cửa, vẫn chưa yên tâm, liền kéo chiếc tủ đầu giường ra chặn cửa. Cho dù như vậy, cô vẫn ngủ không ngon giấc, nửa đêm choàng tỉnh mấy lần. Lắng tai nghe
ngóng, cả tòa nhà vô cùng yên tĩnh, không có tiếng động nào khác thường, cũng không có tiếng gầm từng khiến cô kinh hãi kia. Xem ra, bệnh nhân
tâm thần đó không thường xuyên phát bệnh. Cô ngẫm nghĩ một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau, lúc Lam Tố Hinh tỉnh dậy, phát hiện mình sắp trễ giờ làm.
Vội vàng chạy xuống dưới lầu, cô gặp bà Chu ở đầu cầu thang.
“Lam tiểu thư, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng, bà Chu.”
“Cô có việc gì mà vội vàng như vậy?”
“Tôi sắp muộn giờ làm rồi!”
Từ vịnh Ngân Sa đến công ty quảng cáo ít nhất phải đi hai tuyến xe, mất
một tiếng đồng hồ chứ chẳng ít. Lúc này, chỉ còn nửa tiếng nữa là đến
giờ làm.
Bà Chu hơi ngẩn người. “Cô làm việc ở đâu?”
Lam Tố Hinh nói địa chỉ của công ty quảng cáo, bà Chu không để tâm lắm, chỉ khẽ cười. “Cũng không xa, không phải vội, lát nữa tôi bảo A Thái đưa cô đi. Ăn sáng trước nhé!”
A Thái chính là người tài xế hôm qua đã nhận ra cô.
Sau khi dùng xong bữa sáng phong phú nhất cuộc đời, Lam Tố Hinh còn được A
Thái lái xe đưa đến dưới lầu công ty quảng cáo. Lúc cô bước xuống xe,
vừa khéo gặp Vương Quảng Sinh, anh ta ngạc