
ôi làm thư kí cho một công ty của Pháp, cuộc
sống của hai chúng tôi đã rẽ theo hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau, Thẩm
Quân thường gọi điện thoại đến cho tôi thông báo ảnh của anh lại được
đăng lên đầu trang của chuyên mục âm nhạc giải trí.
Tôi không hề cảm thấy có gì hứng thú.
Người đàn ông đã mấy lần cầu hôn tôi đó, trong lúc trả lời phỏng vấn
của báo chí đã nói rằng: tôi chưa có bạn gái, tình yêu của tôi vẫn chỉ
là một tờ giấy trắng mà thôi.
Anh giải thích với tôi rằng, anh nói như thế sẽ không bị mất đi các fan hâm mộ nữ, mình làm như thế đĩa sẽ bán chạy hơn.
Và còn có tin đồn là anh yêu một cô người mẫu, cao ráo, duyên dáng,
xinh đẹp, cô người mẫu này từng đóng một bộ phim của một đạo diễn có
tiếng. Họ đứng bên nhau, trai tài gái sắc, đẹp đôi vô cùng.
Anh lại giải thích, không phải vậy đâu. Tôi bảo, anh không cần phải
giải thích, đừng để em phải đánh giá thấp anh, em hi vọng anh vẫn là một chàng trai để lại ấn tượng sâu sắc trong em như hồi gặp anh ở Hậu Hải,
giản dị, trong sáng.
Chúng tôi đã chia tay nhau rất thoải mái. Tôi tưởng rằng mình sẽ lại
một lần nữa day dứt khôn nguôi, lại một lần nữa phải dày xé con tim,
nhưng tất cả đều không phải. Tôi chỉ một mình lang thang đến Hậu Hải và
uống say một bữa. Tôi thuê một chiếc thuyền con và nằm bồng bềnh trên đó ngắm vô số những chiếc đèn lồng lập lòe ánh điện, bất giác tôi thầm
nghĩ cuộc đời sao thật vô định.
Tôi đã quá quen với yêu đương hận thù như thế này.
Mùa xuân năm 2005, tôi một mình dạo bước trên đường phố Bắc Kinh,
lòng cảm thấy vô cùng thanh thản, vẻ mặt điềm tĩnh đến lạ thường. Không
yêu ai, cũng không được ai yêu, ngày lại qua ngày, xung quanh có không
ít người theo đuổi tôi, nhưng trái tim tôi giờ đã không còn biết rung
động, dường như tôi đã trở thành người bị lãnh cảm với tình yêu.
Một mùa xuân như vậy đã khiến tôi không cảm nhận được sức sống mãnh
liệt của vạn vật, tôi chỉ mặc lòng hưởng thụ mùa xuân, quần là áo lượt,
mọi thứ đều do tự mình quyết định, thế có gì là không ổn?
Lúc nhận được điện thoại của Mai Lợi lòng tôi có đôi phần xao động.
Tôi là Mai Lợi, tôi tìm chị rất lâu rồi, thậm chí tôi còn phải nhờ đến thám tử tư mới tìm thấy chị.
Có việc gì không ạ? Tôi hỏi bằng giọng khách khí, tôi không làm gì liên
quan đến công trình xây dựng, không có việc gì cần quen chị.
Không, không, Mai Lợi nói, tôi bắt buộc phải tìm chị, tôi bắt buộc phải
để chị đi gặp một người, Cố Vệ Bắc, tôi nghĩ, chắc chị vẫn chưa quên.
Khi cái tên đó buột ra khỏi miệng của Mai Lợi, lập tức máu trong
người tôi như sôi lên, tôi chửi, hai người là đồ chó đẻ, lẽ nào còn định đòi tìm nhau tính sổ nữa sao, lẽ nào còn thích gây chuyện lằng nhằng
với tôi nữa hay sao? Tôi là đứa có mắt như mù, số phận tôi xui xẻo mới
yêu lão ấy… Tôi không ngờ mình lại chửi một cách điên cuồng như vậy,
chuyện đã xảy ra hai năm mà tôi vẫn ấm ức chưa nguôi.
Chị chửi đủ chưa? Nếu đủ rồi thì chị đến Thượng Hải một chuyến đi,
không phải tôi mời chị đến dự lễ cưới của chúng tôi đâu, mà mời chị đến
để gặp Cố Vệ Bắc lần cuối cùng, anh ấy sắp không qua khỏi rồi.
Ai? Ai sắp không qua khỏi?
Tim tôi dường như nhảy ra khỏi lồng ngực. Bắc sắp không qua khỏi ư?
Mặc dù tôi từng nguyền rủa anh chết, nhưng trong thâm tâm tôi không muốn anh chết thật! Tôi bảo, cô nói đi, rốt cục là đã xảy ra chuyện gì? Cuối cùng tôi đã hiểu ra rằng, chỉ cần hai người đã từng yêu nhau, chỉ cần
cả hai từng có những niềm đau ghi xương khắc cốt. Việc người đó sống
chết không phải không có liên quan gì với bạn, mà thực sự có liên quan
với bạn, một sự liên quan mật thiết, bạn từng nghĩ rằng nếu anh ta chết
bạn mới thấy mừng, mới thấy hả giận, nhưng đến khi anh ta sắp rời xa
bạn, bạn mới phát hiện ra rằng, không, bạn không hề mong muốn chuyện đó
xảy ra, bạn vẫn mong anh ta được sống mạnh khỏe, cho dù anh ta là người
đã phụ tình bạn, cho dù anh ta không còn yêu bạn, bạn vẫn mong anh ta
được sống yên ổn, sống đến 80 tuổi, con cháu đầy nhà. Đúng vậy, tôi đã
nghĩ như vậy.
Chân tay tôi bắt đầu lạnh cóng, giữa mùa xuân hoa đào rực rỡ, giữa
Vương Phủ Tình người đông như trảy hội, tôi nghe thấy Mai Lợi nói rằng,
mau đến đi, muộn là không kịp nữa đâu.
Tôi lên taxi và bảo lái xe phóng thẳng ra sân bay, thậm chí vội vàng
đến mức tôi còn không kịp mang bộ đồ trang điểm có thể làm cho tôi tươi
xinh hơn, tôi vẫn mặc bộ đồ thể thao rộng thùng thình đó, tôi không còn
tâm trí nào để tâm đến mọi chuyện nữa, thậm chí tôi cũng chẳng để ý đến
việc xin nghỉ, tất cả đều phải bỏ qua, Bắc sắp rời xa cõi đời này, người đàn ông tôi đã từng yêu đó, người đàn ông đã từng cùng tôi thề non hẹn
biển đó đang chuẩn bị bỏ tôi mà đi, trước kia, cho dù có hận anh, nhưng
anh vẫn tồn tại trên thế gian này, còn giờ đây, anh đã sắp đi xa.
Thời gian ngồi máy bay chỉ hơn một tiếng đồng hồ, nhưng đối với tôi
nó dài đằng đẵng tự vạn năm, thậm chí tôi không uống ngụm nước nào, tôi
liên tục xem đồng hồ, liên tục hỏi cô tiếp viên bao giờ đến Thượng Hải?
Không ngờ trời lại vẫn mưa lất phất, tôi thấy Mai Lợi rất tiều tụ