The Soda Pop
Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322881

Bình chọn: 8.5.00/10/288 lượt.

ón nữa;

ai ngờ Úy Thượng Đình không nói nhiều, vẫn như cũ đưa đón cô đi làm.

Tất cả đều thuận lợi không phải rất tốt sao? Nhưng sự tình càng như ý, Từ Kiều Diễm càng cảm thấy có gì đó không ổn.

Xem đi! Hôm nay vẫn cùng thời điểm như mọi khi, anh xuất hiện ở cửa nhà cô. “Chào buổi sáng! Anh Úy.”

Liếc cô một cái, anh thản nhiên nói: “Chào buổi sáng.”

Lại còn nói chào buổi sáng với cô, mọi người nói xem có kỳ quái hay không?

“Anh Úy, hôm nay thời tiết giống như sẽ

đổ mưa, đi nhờ xe anh thế này có được không? Dù sao anh cũng đưa em đi

nhiều ngày rồi, sẽ không bớt một chuyến này chứ?”

Úy Thượng Đình ngoái đầu lại thản nhiên

liếc mắt nhìn cô một cái, nói không được cô sẽ không đi theo sao? Ánh

mắt của anh phát ra ý tứ như vậy.

Đương nhiên sẽ không! Điểm lợi hại nhất của Từ Kiều Diễm chính là da mặt dày cùng liều chết đeo bám.

Tiếp theo, mũ bảo hiểm cứ như vậy đưa đến trước mặt cô, Từ Kiều Diễm đương nhiên không khách khí nhận lấy!

“Cô ăn sáng chưa?”

Từ Kiều Diễm ngồi lên phía sau xe máy, hưng phấn nói: “Đương nhiên chưa!”

Anh cũng nghĩ vậy, cô gái này phần lớn

thời gian đều ở cùng anh, anh trước giờ đều đi làm sớm, Từ Kiều Diễm

cũng theo đó dậy sớm chuẩn bị đi làm.

Xe máy thực tự nhiên chạy đến quán nhỏ

của bà lão, đây là tuần lễ thứ ba anh đến đây rồi, khó trách xe vừa đến, bà lão liền lập tức nhận ra bọn họ.

“Vân cô nương! Chào buổi sáng nha!”

Bà lão cười chào hỏi hai người, “Chào buổi sáng, hôm nay lại là mười phần bữa sáng mang đi sao?”

“Đương nhiên!”

Đem bánh bao bỏ vào túi nhựa, bà lão

nháy mắt mấy cái với Từ Kiều Diễm, “Tiểu Diễm Diễm, người kia là bạn

trai cháu sao? Bà thấy cậu ấy rất tốt nha! Mỗi ngày đều đưa cháu đi

làm.”

Từ Kiều Diễm giống như đứa trẻ khoe

khoang bảo bối, nâng đầu lên, kiêu ngạo nói: “Đây là đương nhiên, anh Úy của cháu là người đàn ông hấp dẫn nhất, vừa đẹp trai, lại biết quan

tâm! Trong lòng cháu, không có một ai, không có người đàn ông nào có thể so sánh được với anh ấy!”

“Cô bé này, cháu thật đúng là không biết thẹn thùng, khoe khoang người đàn ông của mình như vậy.” Bà lão cười

đến thật vui vẻ, quán dù cũ nát nhưng nụ cười lại rực rỡ sáng lạn.

Úy Thượng Đình cũng không nói thêm cái

gì, nhưng thời điểm trả tiền, anh lại xuống xe tự mình thanh toán. Cũng

không thể để cho Từ Kiều Diễm trả tiền mãi, dù sao phần lớn bánh bao

cũng tiêu hóa trong bụng anh. Trả tiền xong anh cũng không quên đem túi

đồ ăn đặt gọn gàng lên trước xe máy.

Người đàn ông này không tồi nha! Bà lão lại lần nữa hướng Từ Kiều Diễm nháy mắt, đồng thời giơ ngón tay cái lên.

Từ Kiều Diễm đắc ý cười, phất tay ý bảo

“việc này còn phải nói sao”, đàn ông cô chọn dĩ nhiên là tốt nhất! “Anh

Úy, anh giúp em ăn bánh bao mãi như vậy, có thấy ngán không?”

Cô nhớ rõ, người này thích sủi cảo, khẩu vị hai người khác biệt khá lớn.

Trong mắt anh phản chiếu khuôn mặt nhỏ đang lo lắng, “Sáng sớm ngày mai có thể đổi thứ khác.”

Ý anh là, sáng sớm ngày mai, cô vẫn là có thể đi xe máy của anh đi làm!

Khoé miệng Từ Kiều Diễm cong lên, bởi

vậy mới nói, ông trời không phụ người có lòng, anh Úy rốt cục cũng có

hứng thú với cô sao? Bằng không làm sao lại tình nguyện nhiều lần đưa

đón cô đi làm chứ?

Ý nghĩ này làm cô rất sung sướng, cảm

giác tựa như cưỡi mây đạp gió, cả người bay bổng, trên mặt cũng thoáng

lộ ra nụ cười ngốc nghếch.

“Cô đang suy nghĩ cái gì?” Nhìn cô cười đến ngây ngốc, Uý Thượng Đình nhíu mày.

“Em suy nghĩ. . . ” Con mắt tinh tường

ngắm nhìn khuôn mặt ng­ười đàn ông, “Chúng ta đã quen biết lâu như vậy,

không bằng tối nay hẹn ăn tối, thế nào?”

Cảm giác chờ đợi câu trả lời thật sự là vừa kỳ vọng, lại vừa sợ bị thương tổn.

Từ Kiều Diễm có chút sợ hãi, ký ức lần

trước cô tự mình làm sủi cảo hãy còn mới mẻ, nếu anh lại cự tuyệt…, cô

có thể lại đau lòng hơn nữa hay không?

Sau một hồi, Úy Thượng Đình mới hé môi nói: “Bữa tối thì không được.”

Quả thực làm người ta nhụt chí, cô lại bị cự tuyệt.

“Nhưng cơm trưa thì có thể.” Nhìn thấy

bộ dạng cô đang nản lòng bởi lời nói của anh, trong nháy mắt lại chuyển

thành tươi cười ngây dại, Úy Thượng Đình không khỏi cảm thấy thú vị.

Cô gái này hỉ nộ ái ố toàn bộ đều hiện

ra ở trên mặt, không hề giấu diếm, kỳ thật rất dễ dàng biết được tâm

tình cô là tốt hay xấu.

“Thật sao? Vậy lúc nào thì có thể? Buổi

trưa hôm nay nhé? Em mười hai giờ, không, 11 giờ rưỡi. . .” A, làm sao

bây giờ? Chờ cô đến công ty bảo hiểm thay bảo hiểm cho nhân viên xong,

giữa trưa không biết có trở về kịp hay không?

Úy Thượng Đình nhìn ra điểm khó của cô, mở miệng nói: “Trưa mai mười hai giờ.”

Một câu lập tức giải quyết phiền não của cô, cô vội vã nói: “Tốt tốt tốt, trưa mai mười hai giờ, em đến nơi đó tìm anh.”

Cô lại nghĩ tới, “Anh muốn ăn cái gì?

Món Trung Quốc, món Tây hay món Nhật ? Hay là muốn ăn đồ ăn chay?” Lần

đầu tiên hẹn hò, cô không cho phép mình làm hỏng việc.

Nhìn cặp mắt đang chớp chớp, trước kia

anh thấy khó chịu, nhưng bây giờ không biết tại sao thấy biểu tình hưng

phấn này lại cảm thấy thú vị, Úy Thượng Đình tràn đầy bao dung hiếm t