
iệu bằng
bằng, nhưng rất kiên quyết.
Phùng Dư nói “Giờ nó phải quay về rồi, bệnh nó rất
nặng.” Đầu máy bên kia không nói gì.
Phùng Dư cố nuốt nước mắt, hạ giọng nói: “Tôi nghĩ nó
sống không được bao lâu nữa, xin ông đối xử vói nó nhân từ một chút.”
Thời Hân nói: “Sai lầm của nó đã đánh mất tiền đồ của
nó, khiến nó trở thành kẻ thất bại. Đừng có đem bệnh tật của nó ra dọa tôi, một
thân thể không khỏe mạnh sẽ không thể trở thành một công cụ tốt được. Tôi đã
không còn hứng thú níu giữ đứa con trai này. Giá trị duy nhất của nó lúc này là
giữ lại dòng máu nhà họ Thời, trước khi trút hơi thở cuối cùng, tác dụng của nó
không còn nhiều nữa.”
“Nếu thế thì tôi không thể giao nó cho ông được”,
Phùng Dư nói. “Tôi nghĩ, sức khỏe của nó bây giờ không thể nhân giống cho nhà
họ Thời được, cứ cho là được đi chăng nữa, đứa bé sẽ không khỏe mạnh. Nếu thế
ông lại nói nó không phải là một công cụ tốt.”
“Được thôi, cứ giữ lấy nó đi, để xem chúng mày còn bao
nhiêu tiền ném vào bệnh viện, nó ở trong tay mày còn nhanh chết hơn ở trong tay
tao”, Thời Hân nói.
Phùng Dư không nói nữa, cúp máy, gọi cho Thuấn Nhân.
Trời còn chưa sáng, Thuấn Nhân và An An đã xuất hiện trước mặt Phùng Dư. Phùng
Dư không nhìn thấy bọn trẻ, hỏi ra mới biết trước khi đi Thuấn Nhân nhờ vợ Diệp
Vị Kỳ trông giúp. Tình trạng sức khỏe của Tử Chấn bắt buộc phải nhập viện, bọn
họ bàn bạc với nhau về vấn đề viện phí. Phùng Dư đã tiêu hết số tiền tích cóp,
Thuấn Nhân còn không tới hai trăm nghìn, cô đề nghị đưa Tử Chấn vào viện trước,
không đủ sẽ đi vay cô Xuân Nam. An An không tham gia, chỉ đứng cạnh giường nhìn
Tử Chấn đang hôn mê, nói: “Hai người không cần phải gom tiền đâu, để tôi đưa
anh ấy về nhà, tôi đã gọi tài xế tới rồi.”
Thuấn Nhân nói: “Anh ấy không thể quay về cùng em.”
“Bệnh của anh ấy thế nào chị không biết sao? Không có
cách nào trị tận gốc, chỉ ngày càng nặng thêm thôi.” An An nói với giọng nghiêm
trọng mà trước nay chưa hề có: “Quãng thời gian ở Mỹ, anh ấy vẫn còn nghe lời.
Từ khi lấy chị, anh ấy bắt đầu đối đầu với bố con tôi, còn cam tâm tình nguyện
sống một cuộc sống hạ đẳng. Chị còn làm ra vẻ mình cao thượng lắm, chị bị cuộc
sống nghèo khó giày vò thành kẻ điên rồi. Cho dù cuộc sống sau đó có sung túc
hơn, nhưng anh ấy vẫn không tỉnh ngộ. Giờ chị hại anh tôi đến nỗi sắp mất mạng,
huyết thống cao sang trong con người anh ấy không thể nào quen với cuộc sống cơ
cực, nếu cứ sống như thế nhất định sẽ bị hủy hoại. Có lẽ anh chị yêu nhau,
nhưng đã đến lúc chia tay rồi. Anh tôi chỉ vì sốt cao nên mới lú lẫn như thế,
một khi tỉnh lại rồi sẽ không bao giờ gần gũi với một người có quãng đời trước
đây tối tăm như chị!”
“Cô đừng có chỉ biết trách chị, điều cần làm nhất bây
giờ là nghĩ cách cứu anh ấy, cô đừng đem mấy chuyện đó ra nói nữa.”
“Tôi ghét chị!” An An nghiến răng nói trong sự oán
trách: “Chỉ cần nhìn thấy chị ở bên anh tôi là máu điên của tôi lại nổi lên.
Tôi thật không hiểu nổi loại phụ nữ đã kết hôn như chị, dựa vào đàn ông để
chuộc lợi, nhưng Thượng đế có mắt đấy, các người quá tàn nhẫn, ông trời biết
chị đã dùng thủ đoạn gì với anh ấy.”
Thuấn Nhân nâng người Tử Chấn lên, cầm lấy thìa Phùng
Dư đưa, bón nước cho Tử Chấn. Tử Chấn sốt rất cao môi khô như rang, còn dính
vết máu. Xe cấp cứu đến rất nhanh, bác sĩ khám sơ qua cho Tử Chấn, Thuấn Nhân
vội gom mấy đồ dùng cần thiết, theo cáng khiêng bệnh nhân xuống lầu.
An An lùi lại hai bước, cô ta giận dữ đá vào ghế.
Ở bệnh viện ngoài việc chăm sóc cho Tử Chấn đang hôn
mê, Phùng Dư còn phải để mắt tới Thuấn Nhân. Cô không khỏe, cũng không lo sợ,
có lúc đến ngân hàng rút tiền đến chỗ thu tiền viện phí nộp tiền, thỉnh thoảng
lại gọi điện.
Cô gọi cuộc điện thoại này khiến Phùng Dư phải ra mặt
ngăn cản. Bởi đúng như dự đoán của Tử Chấn và Phùng Dư, cô đang tính bán hai
căn nhà ở Bắc Kinh, vẫn may là không bán hết, chỉ là muốn bán một trong hai căn
đó. Để dự phòng tiền viện phí nên cô không chịu bớt giá nhà, kiên quyết phải
bán bằng giá thị trường. Bán nhà cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, hiện
tại cô vẫn ung dung là vì số tiền trong sổ tiết kiệm vẫn còn cầm cự được.
Nhân viên văn phòng nhà đất nói: “Rốt cuộc là chị muốn
cho thuê hay muốn bán? Lần trước tìm đuợc người mua rồi thì chị lại không bán,
sau đó chúng tôi đưa tiền thuê một năm
cho chị, thì chưa đến một năm chị lại đòi bán, chị làm như thế là vi phạm hợp
đồng, chị có biết không? Chị nộp tiền phạt trước đi, sau đó tính chuyện bán nhà.”
Thuấn Nhân nói. “Anh giúp tôi đăng một tin trên mạng
trước, nửa tháng nữa tôi về tới Bắc Kinh rồi.”
Đối phương không chịu nhượng bộ, Thuấn Nhân thở dài,
nhìn thấy Phùng Dư đứng trước mặt bỗng nói nhanh với người kia: “Anh giúp tôi
trước đi tôi đưa chìa khoá nhà cho anh, giấy tờ nhà tôi để ở ngăn kéo đầu tiên
trong tủ quần áo, bên ngoài được bọc bằng chiếc áo ngủ màu xanh.”
Phùng Dư không biểu lộ cảm xúc, nói: “Con không được
bán nhà, đấy là nhà Tử Chấn mua mà.”
“Anh ấy mua tặng con mà”. Thuấn Nhân giải thích, sau
đó lại sửa lại: “Theo p