
òng, cô nhoẻn miệng cười, đáy mắt tràn ngập vẻ
thư thái, mãn nguyện.
Cảnh Mạc Vũ đi đến bên giường bệnh. Hứa Tiểu Nặc đột nhiên
túm lấy tay anh, đôi môi khó nhọc hé mở, cô mấp máy nói ra ba từ. Dù không phát
ra âm thanh nhưng anh có thể hiểu được.
Cảnh Mạc Vũ gật đầu, ý nói đã hiểu ý cô.
Hứa Tiểu Nặc để lộ nụ cười vô cùng đẹp đẽ, tay cô không còn
chút sức lực, buông thõng...
Vì ba anh, vì Cảnh gia, anh biết anh phải nhẫn tâm, để mọi
chuyện kết thúc. Nhưng người con gái trên giường bệnh còn rất trẻ, chỉ tầm tuổi
em gái anh. Cô cũng đơn thuần, dịu dàng, vô tội như vậy.
Chỉ vì yêu anh, chỉ vì muốn giúp anh, ngay cả lúc sắp chết
cô vẫn gắng gượng đến hơi thở cuối cùng để nói câu “em yêu anh” với anh. Vậy mà
anh tàn nhẫn mong chờ cô mau chết...
Có người đưa tờ giấy đến trước mặt Cảnh Mạc Vũ. Anh ngẩng đầu
nhìn bác sĩ Lưu ở bên cạnh.
“Cảnh thiếu, cậu ký tên đi... vẫn có thể cứu sống.”
Anh nhận bút, ký tên.
Anh không yêu cô, cũng không phải anh chưa từng tỏ ra “bất
nhẫn” với cô nhưng thực ra, đối với người con gái đáng thương này, anh từng
thương xót, từng cảm động, cũng từng cảm kích... Anh thật sự hy vọng có thể bảo
vệ cô cho đến lúc anh không còn khả năng.
Anh biết rõ điều này sẽ mang lại nhiều phiền phức trong
tương lai nhưng anh sẽ không hổ thẹn với lương tâm.
Nhưng anh cũng quên rằng, phụ nữ dễ thay đổi. Một cô gái mềm
yếu, đơn thuần, trong ba năm bị bệnh tật hành hạ ngày càng suy tính thiệt hơn,
ngày càng sống cực đoan. Thậm chí cô ta đã chuyển nỗi oán hận anh sang vợ
anh...
Cảnh Mạc Vũ có thể khoan dung, có thể tha thứ bất cứ điều
gì, nhưng anh tuyệt đối không tha thứ việc cô ta gây tổn thương cho Ngôn Ngôn
và cốt nhục của anh.
Hôm Cảnh Mạc Vũ quyết định kết thúc với Hứa Tiểu Nặc là một
buổi sáng sớm. Ngọn gió buổi sáng của ngày thu muộn lạnh thấu xương.
Anh nhận được điện thoại của Hứa Tiểu Nặc. Cô ta nói: “Em
đợi anh ở Hội Hiên. Nếu đến chín giờ vẫn không thấy anh, vậy thì anh hãy đợi
gặp em ở Viện Kiểm sát đi!”
Hứa Tiểu Nặc không biết lúc nhận điện thoại, Cảnh Mạc Vũ
đang trên đường tới Hội Hiên. Anh nhìn đồng hồ, mới tám giờ hai mươi phút. Sau
khi cúp điện thoại, anh không định để cô ta đợi đến chín giờ, nhưng khi anh sắp
tới Hội Hiên, điện thoại riêng của anh đổ chuông.
“Ông chủ, chúng tôi đã kiếm được thứ anh cần.” Cảnh Mạc Vũ
nhận ra giọng nói trong điện thoại là tay thám tử tư anh thuê cách đây không
lâu.
“Anh đang ở đâu?”
“Tòa cao ốc Cảnh Thiên.”
Người ở đầu máy bên kia vừa nói xong, Cảnh Mạc Vũ lập tức ra
lệnh quay đầu xe, đi thẳng đến Cảnh Thiên.
Dừng trước tòa nhà Cảnh Thiên, Cảnh Mạc Vũ mở cửa kính ô tô,
liền nhìn thấy hai người đàn ông đội mũ lưỡi trai từ phía xa đi tới. Anh bất
giác nắm chặt điện thoại, đã gần chín giờ.
Hai người đàn ông tiến lại gần, đưa cho Cảnh Mạc Vũ một
chiếc phong bì.
Cảnh Mạc Vũ mở ra, bên trong là túi nylon trong suốt đựng
hai sợi tóc. Một sợi tóc ngắn bạc một nửa và một sợi tóc dài hơi xoăn.
“Có chắc chắn là họ không?” Anh hỏi.
“Chúng tôi làm việc tuyệt đối chính xác.”
Cảnh Mạc Vũ đưa cho họ một tấm ngân phiếu. “Đây là một nửa,
sau khi xác nhận, tôi sẽ trả cho các anh nửa còn lại.”
“Anh yên tâm đi, chắc chắn không sai đâu.”
Đóng cửa xe, Cảnh Mạc Vũ dứt một sợi tóc của mình bỏ vào
trong phong bì, dán chặt chiếc phong bì nhăn nhúm. “Tiểu Lâm, mau đến trung tâm
xét nghiệm máu.”
Trên đường đi, Cảnh Mạc Vũ lại lấy hai sợi tóc trong phong
bì, ngắt mỗi sợi một nửa rồi bỏ vào ví tiền, dự định sẽ tới thành phố khác giám
định. Bây giờ, anh không thể tin bất cứ người nào của Cảnh gia, trừ Ngôn Ngôn
của anh.
Tại trung tâm xét nghiệm máu, Cảnh Mạc Vũ tự tay giao phong
bì cho một người bạn anh đã liên hệ từ trước, nhìn người bạn đưa vào phòng giám
định theo trình tự. Anh còn dặn sau khi có kết quả xét nghiệm ADN, người bạn
phải liên lạc với anh ngay, không cho bất cứ người nào xem kết quả.
Xử lý xong mọi việc, Cảnh Mạc Vũ vội vàng tới Hội Hiên. Đúng
chín giờ, anh bước vào phòng nghỉ đã mở cửa sẵn, tiện tay khóa trái cửa.
Trong phòng không một bóng người, nhưng phòng tắm bật đèn
sáng, bên trong tỏa ra mùi hương ấm áp và tiếng nước chảy mờ ám. Cảnh Mạc Vũ
nhẹ nhàng cởi áo khoác, đặt lên thành ghế. Anh cởi cúc tay áo, vừa tiến về cửa
phòng tắm vừa từ từ xắn tay áo...
Trước khi đẩy cửa phòng tắm, bên tai anh phảng phất vang lên
giọng nói bình thản: “Mạc Vũ, hãy ghi nhớ lời chú Hàn, hắc đạo là một con đường
không có đường lùi, một khi mắc sai lầm, cháu sẽ phạm phải hết sai lầm này đến
sai lầm khác, rất khó quay đầu...”
Người nói với anh câu này là một người bạn của ba anh. Ông
từng là đại ca nổi tiếng một thời trong giới hắc đạo Hồng Kông, cuối cùng rơi
vào kết cục tha hương, không thể trở về quê cũ. Anh tình cờ gặp ông trong một
dịp ở Mỹ, ông đã khuyên anh câu này.
Cảnh Mạc Vũ lắc đầu, cho dù phía trước là con đường không
thể quay đầu, cho dù đó là đường xuống địa ngục anh cũng không để Hứa Tiểu Nặc
lởn vởn trước mặt Ngôn Ngôn một lần nữa...
Ngôn Ngôn đột nhiên xuất hiện, Cảnh Mạc Vũ không cảm thấy