Old school Swatch Watches
Nếu Không Là Tình Yêu

Nếu Không Là Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324792

Bình chọn: 8.5.00/10/479 lượt.

vụ này.” Nói xong, ông ta nín thở chờ anh

lên tiếng.

Trầm mặc trong giây lát, Cảnh Mạc Vũ hỏi: “Bên mỏ quặng chết

bao nhiêu người?”

“Hai người, là hai cha con.”

Cảnh Mạc Vũ giơ tay day day hai hàng lông mày.

Đây không phải lần đầu tiên xảy ra sự cố này. Anh cũng không

dưới một lần khuyên ba anh, khai thác khoáng sản nhất định cần phải dựa vào bản

vẽ, không thể xem thường các biện pháp an toàn, nhưng Cảnh Thiên Hạo đều bỏ

ngoài tai lời khuyên của anh, người phụ trách mỏ quặng không hề có ý thức về

vấn đề an toàn. Bây giờ quả nhiên xảy ra chuyện.

“Gia quyến người chết đòi bao nhiêu tiền?” Anh hỏi.

“Họ không nhắc đến tiền bạc, chỉ nói muốn đòi công bằng. Bên

trên bắt chúng ta phải giải quyết êm thấm vụ này. May mà hai cha con nhà đó là

người ngoại tỉnh, trong nhà chỉ có một bà già và một người phụ nữ đang mang

thai. Ông chủ Cảnh đã sai người khống chế bọn họ rồi, tạm thời chưa tiết lộ tin

tức ra ngoài, nhưng nếu...” Chú Mã đưa mắt dõi theo hình bóng hai phóng viên đã

đi xa. “Nếu để hai tay nhà báo đó gặp gia quyến người chết, chỉ e vụ này không

giấu nổi.”

“Khống chế? Cha cháu lại giam lỏng người ta à?”

Chú Mã do dự vài giây, gật đầu: “Ông chủ Cảnh sợ thông tin

bị lộ ra ngoài ngộ nhỡ chính quyền cử tổ chuyên án đến điều tra thì sẽ moi ra

nhiều chuyện trước kia.”

“Làm vậy có thể bưng bít hay sao?”

Có lẽ quen sống trong giới hắc đạo nhiều năm, ba anh luôn

cho rằng bạo lực và uy hiếp có thể giải quyết mọi vấn đề. Chỉ cần giới lãnh đạo

mắt nhắm mắt mở thì ông có thể một tay che trời, có thể ngông cuồng làm điều

xằng bậy. Nhưng ông không biết thời đại đã thay đổi, bây giờ internet phổ biến

đến mọi ngóc ngách trên thế giới, phương tiện truyền thông có ở bất cứ đâu,

không ai có thể che hết mặt trời.

Cảnh Mạc Vũ còn nhớ cách đây không lâu, một viện sĩ trẻ tuổi

nhất của Viện Khoa học Trung Quốc, người kế nhiệm chức viện trưởng Viện Khoa

học tương lai lén lút hẹn hò với nhân tình tại một khách sạn ở đảo Tam Hoàng,

bị cảnh sát bắt gian ngay tại hiện trường. Tin tức vừa lan truyền, ngay lập tức

chấn động toàn quốc. Viện Khoa học cố gắng bưng bít vụ scandal này, phong tỏa

vô số tin tức, nhưng chỉ sau một đêm, mọi người dân đều biết chuyện, làm giới

học thuật Trung Quốc mất hết thể diện.

Ở thời đại tin tức phát triển với tốc độ cao như hiện nay,

quan chức nhà nước còn thường xuyên xảy ra scandal, bọn họ đương nhiên chỉ lo

thân mình. Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì Cảnh gia cũng rơi vào đường

cùng.

“Ba cháu định thế nào?” Cảnh Mạc Vũ hỏi. “Giam lỏng họ cả

đời? Hay giết người diệt khẩu?”

“Ông chủ Cảnh muốn thương lượng để bồi thường, nếu họ không

đồng ý...”

Cảnh Mạc Vũ bất lực tựa vào ghế. Rốt cuộc ba anh còn cần bao

nhiêu mạng người để đổi lấy sự bình an của ông?

“Cháu muốn đi gặp gia quyến người chết.” Anh nói.

“Nhưng Cảnh lão gia nói...”

Cảnh Mạc Vũ ra lệnh bằng giọng không dễ phản bác: “Lái xe

đi...”

Ô tô ra đến vùng ngoại ô. Nơi này không có đèn đường, màn

đêm như xoáy nước, cuốn trôi tất cả ánh sáng và những gì tươi đẹp.

Trên con đường tĩnh mịch chỉ có ánh đèn pha ô tô đơn độc

phát sáng. Cảnh Mạc Vũ sờ mặt dây chuyền hình chữ thập trong tay...

Trong tín ngưỡng tôn giáo hay pháp luật của nhà nước, mạng

sống con người là thứ không thể cướp đoạt, cũng không thể xâm phạm. Còn trong

mắt ba anh, đó chỉ là cọng rơm cọng rác muốn lấy lúc nào thì lấy.

Nhìn bề ngoài, nhiều người đều nghĩ Cảnh gia hết sức hào

nhoáng. Cảnh Thiên Hạo xuất thân từ một tên côn đồ đầu đường xó chợ, đến ngày

hôm nay có trong tay mỏ quặng quý giá, còn có cả công ty Cảnh Thiên lớn mạnh.

Nhắc đến ba từ Cảnh Thiên Hạo, từ người già đến trẻ em ở thành phố A đều kính

sợ. Nhưng cái giá phải trả cho sự hào nhoáng này là bao nhiêu thù hận và chết

chóc, anh đều tận mắt chứng kiến hoặc đích thân trải qua.

Lúc còn nhỏ, mỗi ngày anh và em gái đều sống trong tâm trạng

nơm nớp lo sợ. Chỉ cần bị nhiều người chú ý, hai anh em đều lập tức né tránh.

Rất nhiều lần anh tỉnh giấc lúc nửa đêm, vội vàng chạy đi xác nhận sự an toàn

của em gái. Lần nào cũng thấy em gái anh ôm chăn ngồi ở góc giường, nửa mê nửa

tỉnh. Thấy anh vào phòng, em gái lập tức lao vào lòng anh, ôm chặt cổ anh không

chịu buông. Anh biết cô mơ thấy ác mộng, mơ thấy cô ở trong lồng sắt, đàn chó

hoang ở bên ngoài nhe răng sủa ầm ĩ như muốn thưởng thức mùi vị của cô.

Anh ôm cơ thể bé nhỏ đang run bần bật của em gái, kể truyện

cổ tích, dỗ em gái ngủ tiếp. Từ tận sâu trong tâm hồn, anh vô cùng chán ghét sự

tàn nhẫn và tanh máu của hắc đạo. Nhiều lúc anh chỉ hận không thể hủy diệt Cảnh

gia để đổi lấy sự bình yên cho em gái.

Năm mười tám tuổi, một viên đạn sượt qua lồng ngực anh, đau

đớn không tả xiết. Máu tươi nhuộm đỏ áo sơ mi trắng của anh. Anh nắm chặt tay

em gái, lòng bàn tay họ nhem nhớp máu tanh.

Anh nhìn thấy em gái kêu gào thảm thiết, nhìn thấy em gái

khóc nức nở, nhưng anh chẳng nghe thấy bất cứ âm thanh nào... Anh tuyệt vọng

nhắm nghiền mắt.

Cảnh Mạc Vũ cho rằng phải có một người gánh những tội lỗi

của Cảnh gia. Anh cả