
gười con
gái rất nhẹ nhàng, thanh thoát.
Đến ngày cô kết hôn với anh như ý nguyện, một hình bóng
“phiên nhược kinh hồng” vụt qua tầm mắt, cô lại một lần nữa tỉnh ngộ, đời người
đúng là có những bước ngoặt như trong phim ảnh…
***
“Cô đang nghĩ gì mà thừ người ra thế?” Giọng nói của Văn
Triết Lỗi rất nhẹ, tựa như sợ kinh động đến tôi.
Tôi vội vàng nhét tờ giấy xuống dưới gối. “Không có gì, anh
đã giúp tôi mua chiếc điện thoại mới chưa?”
“Rồi. Tôi cũng đã tìm ra số điện thoại của luật sư Trình mà
cô nói, lưu trong máy rồi.” Văn Triết Lỗi đưa chiếc điện thoại mới cho tôi,
kiểu dáng giống hệt chiếc điện thoại cũ của tôi.
Tôi mở danh bạ điện thoại, bên trong chỉ có hai cái tên, một
là luật sư Trình Á Hân, hai là Văn Triết Lỗi. Tôi lập tức gọi điện cho luật sư
Trình.
“Luật sư Trình, tôi là Cảnh An Ngôn, vụ kiện của tôi tiến
triển đến đâu rồi?”
Nghe thấy tên tôi, luật sư Trình nói ngay: “Cảnh phu nhân,
tôi gọi cho cô không biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không được. Cảnh tiên
sinh đang tìm cô khắp nơi, cậu ấy bảo tôi nhắn tin với cô…”
Nhận ra sự ngập ngừng của chị, tôi nói: “Không sao đâu, chị
cứ nói đi!”
“Cậu ấy bảo, dù cậu ấy để cô làm quả phụ cũng không để cô
làm một người bị chồng bỏ rơi.”
Điện tâm đồ phản ánh nhịp tim của tôi đang đập dữ dội, vẻ
mặt của Văn Triết Lỗi trở nên u ám.
“Cảnh phu nhân, thực ra Cảnh tiên sinh rất yêu cô. Giữa hai
người chắc chắn có hiểu lầm gì đó. Tài liệu cô gửi, tôi đã xem xét kĩ lưỡng,
không có chứng cứ trực tiếp chứng minh Cảnh tiên sinh ngoại tình. Tôi nghĩ, cô
nên quay về nói chuyện tử tế với cậu ấy, nghe cậu ấy giải thích. Một cuộc hôn
nhân cần sự hiểu biết và thông cảm giữa hai bên thì mới có thể duy trì…”
“Tôi đã cho anh ấy rất nhiều cơ hội.” Câu tiếp theo, tôi
không biết đang nói với luật sư hay nói với chính mình. “Hôm đám cưới, tôi nhìn
thấy anh ấy ôm người đàn bà khác, tôi đã cho anh ấy cơ hội. Đêm tân hôn, tôi
cầu xin anh ấy ở lại mà anh ấy không chịu, tôi cũng cho anh ấy cơ hội. Buổi tối
ngày thứ hai sau đám cưới, anh ấy đến biệt thự của người đàn bà đó, tờ mờ sáng
mới quay về, tôi vẫn cho anh ấy cơ hội… Tôi bị ngất trong cơn mưa suýt chết,
còn anh ấy ở bên cạnh người đàn bà đó, nhưng tôi vẫn quyết định cho anh ấy cơ
hội. Lúc tôi nằm viện dưỡng thai, anh ấy tới câu lạc bộ cao cấp hẹn hò với
người đàn bà đó… Luật sư Trình, nếu đổi lại là chồng chị, liệu chị có thể cho
anh ấy cơ hội không?”
Đầu máy bên kia im bặt. Văn Triết Lỗi đưa tôi tờ khăn giấy.
Tôi nhận lấy, lau sạch nước mắt đang chảy xuống gò má, nói tiếp: “Anh ấy không
ký tên cũng chẳng sao, tôi sẽ kiện ra tòa. Còn về chứng cứ trực tiếp, tôi có ba
người có thể làm chứng anh ấy tắm uyên ương với người đàn bà khác tại phòng
nghỉ của câu lạc bộ tư nhân Hội Hiên. Trong phòng còn có chai hương liệu kích
thích, khiến con tôi…”
Tôi hít vài hơi thật sâu mới nói tiếp: “Điều này bác sĩ của
tôi có thể làm chứng, như vậy còn không đủ chứng minh anh ấy ngoại tình sao?”
Luật sư Trình trả lời: “Nếu cô đã quyết định ly hôn, tôi sẽ
cố gắng hết sức giúp cô thu thập chứng cứ. Chỉ có điều, với thực lực kinh tế
của Cảnh tiên sinh, vụ tố tụng này không dễ dàng, cô hiểu ý tôi chứ?”
“Tôi hiểu, chị yên tâm đi, tôi sẽ nghĩ cách.”
Sau khi cúp điện thoại, tôi lại gọi cho ba. Vừa nghe thấy
giọng tôi, ông lập tức lên tiếng oán trách: “Ngôn Ngôn, rốt cuộc con đi đâu
vậy, điện thoại cũng không gọi được. Mạc Vũ đi tìm con khắp nơi.”
“Bây giờ anh ấy có ở bên cạnh ba không?”
“Không. Nó đang mò từng bệnh viện để tìm con, không biết đã
đến thành phố nào rồi. Rốt cuộc con đang ở đâu, mau nói cho ba biết, ba sẽ lập
tức đi đón con.”
Cặp lông mày của Văn Triết Lỗi nhíu chặt, không cần nhìn tôi
cũng biết nhịp tim của tôi tệ đến mức nào. Tôi cố điều chỉnh tâm trạng rồi lên
tiếng: “Ba, lần này ba nhất định phải giúp con. Nếu ba không giúp, có lẽ suốt
đời này ba không được gặp lại con nữa.”
“Được! Được! Con đừng dọa ba, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, ba
cũng sẽ giúp con!”
“Con muốn ba lập tức mở cuộc họp hội đồng quản trị với tư
cách chủ tịch, rút hết mọi chức vụ của Cảnh Mạc Vũ ở Cảnh Thiên, giao cho con
tạm thời quản lý Cảnh Thiên. Ba hãy đóng băng mọi tài sản đứng tên anh ấy, một
đồng cũng không cho anh ấy sử dụng. Anh ấy có mấy tấm thẻ ngân hàng để trong
ngăn kéo tủ đầu giường con, ba hãy cất hết đi, đừng để Cảnh Mạc Vũ tìm thấy.
Còn nữa, người của ba không được phép làm việc cho anh ấy… Cuối cùng, ba hãy
gửi vào thẻ của con một triệu để con nộp viện phí.”
Tôi nói xong, một lúc lâu sau ba tôi mới bừng tỉnh. “Con vẫn
còn giận Mạc Vũ đúng không? Được, nếu làm như vậy có thể khiến con hả giận, ba
sẽ giúp con trút giận. Nhưng con nhất định phải về nhà ngay, con có biết ba lo
lắng cho con lắm không?”
“Ba phải làm theo lời con nói, con mới về nhà.”
Ba vẫn cho rằng tôi giở thói bướng bỉnh chứ không nhẫn tâm
với Cảnh Mạc Vũ, vì vậy ông cũng chiều ý tôi. “Được, bây giờ ba sẽ làm ngay.”
Hai ngày sau, tôi đọc được tin tức trên báo chí của thành
phố A.
Ba tôi đã triệu tập hội đồng quả