
ổi sự kích thích, anh đừng
khiến ba kích động.”
“Em yên tâm đi, anh bảo đảm khiến em hài lòng. Có điều…”
Cảnh Mạc Vũ quay người, ôm eo tôi, ép tôi nép vào lòng anh và ngẩng mặt đón ánh
mắt anh. “Không biết liệu em có thể khiến anh hài lòng?”
“Anh yên tâm. Anh cứ đóng tốt vai của anh, tôi sẽ diễn tốt
vai của mình.”
“Được! Anh sẽ chờ xem sao!”
Lúc tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ đi vào nhà, ba tôi đang uống
nước. Ông vừa ngẩng đầu, cốc nước tuột khỏi tay, rơi xuống nền gạch đá hoa vỡ
tan tành.
“Mạc Vũ…”
Ba tôi chống tay xuống thành sofa định đứng dậy nhưng lảo đảo
rồi ngã xuống.
“Ba!”
Tôi còn chưa kịp lao tới, Cảnh Mạc Vũ đã nhanh hơn một bước,
chạy lại đỡ lấy thân hình không còn cao lớn, tráng kiện như ngày nào của ông.
“Ba…”
Một tiếng gọi khiến người cha cả đời mạnh mẽ của tôi giàn
giụa nước mắt, ông giơ ngón tay run run sờ mặt Cảnh Mạc Vũ. “Mạc Vũ, là anh
thật sao? Anh về rồi à?”
“Ba, con xin lỗi, con trở về quá muộn.”
Ba tôi gật đầu. “Đúng vậy, anh nên trở về sớm hơn, Ngôn Ngôn
vẫn luôn đợi anh…”
Ba quay đầu nhìn tôi. Tôi không thể kiềm chế nụ cười giễu
cợt. Ba tôi luôn tưởng tôi đang đợi Cảnh Mạc Vũ. Kỳ thực, kể từ khi quyết định
buông tay, tôi đã để anh đi khỏi cuộc đời tôi.
Tôi không nói một câu, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, nhặt
mảnh thủy tinh vỡ. Có một số chuyện, một số thứ giống như cốc nước, một khi đã
vỡ tan tành thì không có cách nào bù đắp, cũng không thể hàn gắn như cũ.
Ba tôi nhìn Cảnh Mạc Vũ, khóe mắt ngân ngấn nước.
Đây chính là con trai của ông, người con trai ông nuôi hai
mươi lăm năm và đối xử như con trai ruột.
Đến bây giờ, tôi thật sự không biết, tình cha con giữa họ có
bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu căm hận, bao nhiêu hối hận, bao nhiêu oán
trách…
Nhưng tôi có thể nhận ra, trong khóe mắt già nua của ba tôi,
nỗi nhớ nhung càng lúc càng da diết. Bất kể quá khứ đã xảy ra chuyện gì, tình
yêu của người cha dành cho con trai cũng không thay đổi.
Chương 28: Đóng kịch
Cảnh Mạc Vũ ngồi xổm xuống cạnh tôi, kéo tay tôi, ngón tay
anh dịu dàng, giọng nói của anh còn dịu dàng hơn: “Để anh, cẩn thận kẻo tay em
bị thương đấy…”
“Không cần…” Tôi vô thức rụt tay về. Vừa ngẩng đầu liền bắt
gặp ánh mắt vui mừng của ba, tôi đành nuốt nửa câu nói sau cùng, nở nụ cười dịu
dàng với Cảnh Mạc Vũ. “Ờ, anh cũng cẩn thận đấy!”
Nhặt xong mảnh thủy tinh vỡ, Cảnh Mạc Vũ lại rót một cốc
nước đặt vào tay ba tôi, đỡ bàn tay run run của ông để ông uống vài ngụm, thể
hiện tốt vai diễn “một người con trai hiếu thảo”. Tôi thậm chí có ảo giác,
những chuyện xảy ra trong quá khứ chỉ là một giấc mơ. Chúng tôi chưa từng kết
hôn, Hứa Tiểu Nặc và Văn Triết Lỗi chưa từng xuất hiện, cũng không có Ngô gia.
Anh vẫn là Cảnh Mạc Vũ, cậu con trai ngoan của ba tôi và là người anh trai yêu
thương tôi nhất.
“Mạc Vũ.” Giọng ba tôi rất nhẹ nhưng chứa chan tình cảm.
“Hai năm qua anh sống ở Ngô gia có tốt không?”
“Tốt ạ!” Cảnh Mạc Vũ đến bên tôi, một bàn tay anh đan vào
năm đầu ngón tay của tôi. “Chỉ là gặp hoàn cảnh mới nên có nhiều thứ con cần
phải thích ứng.”
“Ba nghe nói, nhân sự của Ngô gia hai năm nay có biến động
rất lớn…” Ba tôi hỏi dò.
Việc biến động nhân sự ở tổng công ty Ngô thị được coi là một
cuộc “tẩy bài” về quyền lực kinh thiên động địa. Nhiều người biết rõ nội tình
nói, Ngô Cẩn Mân muốn đưa con trai ruột vào Ngô thị nhưng bị không ít nguyên
lão phản đối, dẫn đến nội bộ bất hòa. Cũng có người tiết lộ, lần này Ngô Cẩn
Mân bằng mọi giá thay đổi nhân sự, nhằm mục đích xóa bỏ thế lực của em trai ở
Ngô thị, củng cố địa vị của con trai ruột.
Chân tướng sự việc thế nào, chỉ có người của Ngô gia biết
rõ.
“Chỉ là điều chỉnh nhân sự cho hợp lý hơn, bây giờ tình hình
đã ổn định. Mấy dự án quan trọng của Ngô thị đều giao cho con phụ trách.”
“Thế thì tốt quá!” Ba tôi vui vẻ gật đầu. Nhận ra Cảnh Mạc
Vũ không muốn nhắc tới chuyện này, ông cũng không hỏi nhiều mà chuyển sang đề
tài khác: “Lần này anh về thành phố A là để bàn công chuyện à?”
Cảnh Mạc Vũ mỉm cười. Dưới cái nhìn chăm chú của ba tôi, anh
cố ý ôm bờ vai cứng ngắc của tôi, quay sang tôi, ánh mắt nhu tình như nước
khiến lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi lạnh.
Sợ anh nói ra câu gì đó chấn động lòng người, tôi vội vàng
trả lời thay anh: “Nghe nói ba bị ốm nên anh ấy về đây thăm ba.”
“Thăm ba?”
“Vâng ạ!” Bắt gặp ánh mắt ra hiệu của tôi, Cảnh Mạc Vũ tiếp
lời. “Vài ngày trước đọc tin tức Cảnh Thiên bán đấu giá núi đất đỏ trên báo
chí, con mới biết ba bị bệnh, Cảnh Thiên cũng gặp khó khăn về tài chính… Dù thế
nào, ba và Ngôn Ngôn cũng là người thân của con, làm sao con có thể khoanh tay
đứng nhìn!”
Vừa nói, Cảnh Mạc Vũ vừa rút từ túi một tập tài liệu liên
quan đến quyền khai thác núi đất đỏ, đặt vào tay ba tôi. “Con đã mua lại quyền
khai thác núi đất đỏ. Đây là tài sản của Cảnh gia chúng ta, con tuyệt đối không
để nó rơi vào tay người khác.”
“Mạc Vũ.” Nhìn tập tài liệu trong tay, mắt ba tôi lại ươn
ướt. “Ba thật không ngờ, ba đã gây ra nhiều chuyện như vậy mà anh còn…”
Cảnh Mạc Vũ im lặng một lát mới mở miện