
em thời gian yên
tĩnh một mình? Em đã bình tĩnh lại chưa?”
“Bình tĩnh rồi.” Tôi xua tay: “Mau lái xe đi chỗ khác, tôi
có việc gấp cần giải quyết.”
“Em không đợi chồng em đến đón em sao?”
“Đón tôi?” Từ trước đến nay, chồng tôi còn bận hơn cả tổng
thư ký Liên hiệp quốc, làm gì có thời gian rảnh quan tâm đến tôi. Không biết
chừng bây giờ anh đang ở bên cạnh cô gái của lòng anh, người không bao lâu nữa
sẽ rời khỏi thế gian này
Nhưng lời nói của Tề Lâm có vẻ chắc như đinh đóng cột. “Ý
anh là sao?” Tôi hỏi.
“Chồng em vừa gọi điện thoại cho em không được. Anh ta đành
gọi cho anh, hỏi anh có gặp em…”
“Điện thoại?” Tôi vội rút máy di động khỏi túi xách. Phát
hiện điện thoại đã tắt nguồn, tôi chợt nhớ ra tối qua tôi quên không sạc pin,
cũng không biết máy hết pin từ lúc nào. “Anh ấy tìm tôi? Anh không nói cho anh
ấy biết, chúng ta đang ở cùng nhau đấy chứ?”
“Anh nói với anh ta, em một mình ở bãi đỗ xe của Hội Hiên
bình tĩnh suy nghĩ một vấn đề quan trọng, tám mươi phần trăm là nghĩ đến chuyện
ly hôn với anh ta.”
“Anh… anh cứ thích phá hoại cuộc hôn nhân hạnh phúc của tôi,
anh mới cam lòng?”
Tề Lâm thản nhiên gật đầu: “Không sai. Nếu không, em cho
rằng anh từ bỏ giấc mơ nghệ thuật, từ Italy trở về đây, chỉ để tham dự
đám cưới của em thôi sao?”
“Thà dỡ mười ngôi chùa, cũng không thể phá hủy một cuộc hôn
nhân! Anh có đạo đức không đấy? Uổng công tôi từ nhỏ đến lớn luôn coi anh là
bạn bè.”
“Ngôn Ngôn, anh chỉ muốn tốt cho em.”
“Cám ơn, ý tốt của anh, tôi ghi nhận ở trong lòng…”
Khi tôi vẫn chưa thành công trong việc thuyết phục chiếc xe
sang trọng trước mặt đi chỗ khác, đột nhiên có một chiếc xe sang trọng và hào
nhoáng hơn lao đến, mang theo bụi đất mù mịt, đỗ ngang lối ra bãi đỗ xe. Bảo vệ
của bãi đỗ xe Hội Hiên không những không can thiệp, còn chạy đến cung kính mở
cửa chiếc xe đó.
Cửa xe vừa mở, Cảnh Mạc Vũ từ trên ô tô bước xuống. Anh lặng
lẽ đi về phía tôi, thần sắc của anh còn u ám hơn cả buổi đêm anh bắt gặp Tề Lâm
ở trong phòng tôi. Có lẽ Cảnh Mạc Vũ tưởng rằng, tôi và Tề Lâm định bỏ trốn
cùng nhau. Tôi chớp chớp đôi mắt vô tội: “Lần này anh ta đúng là tình cờ đi
ngang qua.”
Cảnh Mạc Vũ nhìn thẳng vào tôi. Ánh mắt sắc bén của anh
khiến tôi không thể tiếp tục đóng kịch. Tôi chột dạ rời mắt đi chỗ khác, anh
quay người về phía Tề Lâm đang hớn hở xem trò vui: “Tề thiếu, tôi đã cho cậu cơ
hội. Nếu cậu thật sự yêu cô ấy, cậu có thể đưa cô ấy đi trước khi đám cưới diễn
ra. Hôm tổ chức hôn lễ, cậu cũng có thể đưa cô ấy đi, tôi sẽ không ngăn cản
cậu. Còn bây giờ, cô ấy đã là “Cảnh phu nhân” rồi.”
Cảnh Mạc Vũ nắm tay tôi, ngón tay lạnh lẽo của anh đan vào
ngón tay tôi: “Tôi từng tuyên thệ trước kinh thánh, tôi và cô ấy sẽ chung sống
đến đầu bạc răng long, không xa rời nhau. Tôi nói được, nhất định sẽ làm được.”
Bầu trời không biết biến thành màu xanh thẫm từ lúc nào.
Nhưng đôi mắt của Cảnh Mạc Vũ còn thẫm hơn cả bầu trời. Tôi nhìn anh, lại nhìn
mười đầu ngón tay đan vào nhau của chúng tôi, đầu óc tôi chỉ có một ý nghĩ, nếu
anh không thể buông tay, cả đời này tôi cũng tự nguyện để anh nắm tay như lúc
này. Cho dù các đốt ngón tay tôi bị bẻ cong, bị đứt đoạn, bị nát vụn, tôi cũng
sẽ không buông lỏng.
Tề Lâm xuống xe, anh ta đóng sập cửa xe, tạo thành tiếng
động chói tai: “Một cuộc hôn nhân hoàn hảo thật sự, không phải chỉ duy trì bằng
lời cam kết và trách nhiệm.”
“Cám ơn cậu đã nhắc nhở, tôi biết nên làm thế nào. Vấn đề
tình cảm của vợ chồng tôi, không cần cậu hao tâm tổn trí, cũng không đến lượt
cậu quan tâm.”
Cảnh Mạc Vũ kéo tôi đi qua Tề Lâm. Anh mở cửa ở ghế lái phụ,
đẩy tôi vào trong xe, rồi lập tức lái xe rời khỏi bãi đỗ
Đầu mùa hạ, bầu trời trong vắt, hàng cây ở hai bên đường
tươi tốt, phủ một màu xanh mát mắt.
Chiếc xe nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ trên đường. Tôi biết
lúc này không nên phân tán sự chú ý của người lái xe, nhưng tôi vẫn không nhịn
được, mở miệng: “Anh có thể đừng oai phong như vậy được không? Em sẽ yêu anh
đến mức điên cuồng mất.”
Cảnh Mạc Vũ liếc tôi một cái, gương mặt anh không có một
biểu hiện nào, nhưng khóe mắt xuất hiện ý cười hiếm thấy: “Hả? Em còn có thể
điên rồ hơn sao?”
“Có thể, em có thể… biết rõ Hứa Tiểu Nặc không còn nhiều
thời gian, nhưng em vẫn sống chết bám lấy anh, không cho hai người cơ hội gặp
mặt nhau lần cuối.”
Đèn tín hiệu giao thông ở ngã tư từ xanh chuyển sang vàng,
Cảnh Mạc Vũ thắng gấp, chiếc xe dừng ngay trước cột đèn. “Tề Lâm nói cho em
biết?”
“Là em nhờ anh ấy điều tra giúp em.” Tôi trả lời thật thà:
“Em không phải cố ý thọc mạch vào chuyện đời tư của anh, em chỉ muốn hiểu anh
hơn một chút.”
“Nếu em muốn tìm hiểu, có thể hỏi trực tiếp tôi.”
“… Được!” Hai tay tôi kéo tay anh, để anh quay về phía tôi,
chúng tôi mặt đối mặt: “Anh hãy nói cho em biết, anh có muốn ở bên cạnh cô ấy
trong những ngày tháng cuối cùng của cô ấy, để cô ấy có thể rời khỏi thế giới
này không một chút tiếc nuối? Anh đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật.”
“Tôi đang làm visa đi Mỹ cho cô ta. Muộn nhất một tháng nữa
sẽ