
t một chân qua bụng anh, một cánh tay ôm chặt cổ anh. Điều khiếm tôi
xấu hổ nhất là nước miếng của tôi rớt cả trên ngực Cảnh Mạc Vũ…
Tranh thủ lúc anh còn chưa phát hiện, tôi vội vàng rời khỏi
người anh. Nào ngờ anh đột nhiên mở mắt nhìn tôi.
Tôi sợ đến mức ngây người bởi tư thế của tôi lúc này vô cùng
kinh khủng. Hai tay tôi đang chống lên hai đầu vai Cảnh Mạc Vũ, một chân vẫn
gác lên bụng dưới của anh. Mặt tôi và mặt anh cách nhau không đầy một gang tay,
tôi có thể nhìn thấy rõ bóng của mình trong đôi đồng tử đen láy của anh. Hình
bóng tôi mặc váy ngủ, quai áo tuột xuống tận khủy tay làm bộ váy vốn tiết kiệm
vải càng không thể che giấu nét xuân quang ở nửa thân trên của tôi. Mái tóc đen
xõa xuống càng tôn thêm đôi má đỏ ửng, làn da trắng nõn…
Có lẽ Cảnh Mạc Vũ cho rằng tôi có hành vi khiếm nhã với anh,
anh nằm im dưới thân tôi, nhìn tôi chăm chú.
“Anh đừng hiểu lầm! Em…” Tôi cúi đầu quan sát tư thế của
mình, quả thật không thể tìm ra lý do hợp lý để giải thích tình trạng của tôi
lúc này. Tôi đành tỏ ra mặt dày: “Em muốn xem anh đã tỉnh chưa?”
“Ờ…” Giọng anh hơi khàn, anh hắng giọng. “Tôi tỉnh một lúc
rồi.”
Tỉnh một lúc? Ý anh là anh đã tỉnh từ lâu rồi, hơn nữa còn
chứng kiến tư thế ngủ không mấy đẹp đẽ của tôi? Mặt tôi nóng ran. Tôi lặng lẽ
từ trên người anh trèo xuống đất. “Em đi rửa mặt.” Nói xong, tôi lao vào nhà vệ
sinh, không hề quay đầu lại.
Lúc đó, tôi còn chưa nghe Tâm Tâm nói một câu chân lý kinh
điển về tình yêu: “Khi bạn nhìn thấy rõ bản thân trong mắt một người đàn ông,
đó cũng là lúc cơn sóng ngầm giữa bạn và anh ta cuộn trào mãnh liệt.” Tôi ảo
não vô cùng, chỉ hận không thể bốc hơi khỏi thế gian.
Sau khi hắt nước lạnh lên mặt, tôi đột nhiên nghĩ tới một
vấn đề. Tuy tư thế ngủ của tôi chẳng ra sao nhưng bình thường tôi tương đối
nhạy cảm, chỉ cần có người động nhẹ là tôi sẽ tỉnh ngay, nhưng đêm qua tôi
không tỉnh giấc dù chỉ một lần. Lẽ nào Cảnh Mạc Vũ không hề động đậy, anh để
tôi bá chiếm cơ thể suốt một đêm? Bị tôi đè đến mức đó, nhất định anh sẽ khó
ngủ. Tại sao anh ấy không đẩy tôi ra?
Hôm khác tôi phải cùng anh thảo luận thật kĩ vấn đề này mới
được.
***
Vì dậy muộn, Cảnh Mạc Vũ vội tới công ty. Anh chỉ bảo vú
Ngọc chuẩn bị cho anh một ly cà phê, uống một hơi cạn sạch sẽ rồi nhanh chóng
rời khỏi nhà. Cảnh Mạc Vũ vừa đi khuất, ba tôi không biết từ đâu xuất hiện.
“Tối qua nó lại cả đêm không ngủ?”
Tôi nhất thời không có phản ứng hỏi ngược lại: “Ba cũng nhận
ra à?”
“Nhìn mặt nó rõ ràng là không ngủ đủ giấc, bơ phờ, hốc hác,
đáy mắt đỏ ngầu. Nhìn qua cũng biết mấy đêm liền không được nghỉ ngơi tử tế.”
Phân tích xong, ba tôi vui vẻ dặn dò vú Ngọc: “Chị Ngọc, mau đi chuẩn bị canh
gà nhân sâm để Ngôn Ngôn tẩm bổ…”
Tôi lau mồ hôi trán. “Không cần đâu ạ! Con phải lên máy bay
về trường bây giờ.”
Nghe tôi nói sắp phải đi, ba lập tức thay đổi sắc mặt. “Sao
lại về trường? Có phải Mạc Vũ…”
“Không, không phải đâu ạ! Quan hệ giữa chúng con rất tốt,
quả thật tiến triển rất nhanh, ba ngày không gặp như cách ba thu… Chỉ là hai
ngày nữa con phải thi rồi, con về trường ôn thi đã.”
Lúc này, ba tôi mới yên tâm. Nhưng ông vẫn ép tôi uống hết
bát canh gà rồi mới bảo chú Tài đưa tôi ra sân bay. Trước khi đi, ông không
ngừng căn dặn tôi hãy yên tâm, ông sẽ giúp tôi trông chừng chồng tôi.
Tôi gật đầu. “Ba đúng là ba ruột của con! Còn nữa, canh gà
nhân sâm ngon lắm, nhớ phần chồng con một bát.”
Đứng ở cửa kiểm soát của sân bay, tôi nhìn đồng hồ lần thứ
n.
Còn hai mươi phút nữa là tới giờ lên máy bay, biết rõ không
thể nhưng tôi vẫn nuôi một tia hy vọng. Tôi ngó nhìn xung quanh, chờ mong một
cảnh lãng mạn như trong phim Hàn, nhân vật nam chính người đẫm mồ hôi, chạy
nhanh về phía tôi, ôm tôi thật chặt và nói: “Mau về sớm nhé, anh sẽ rất nhớ
em!”
Thế nhưng, mặc cho tôi mỏi mắt chờ mong, một nửa hình bóng
của người đó cũng chẳng thấy đâu. Thế mới biết, nghệ thuật đến từ cuộc sống
nhưng hoàn toàn xa rời cuộc sống.
Lúc tôi quét chứng minh thư ở cửa kiểm soát, điện thoại di
động liền đổ chuông. Đây là tiếng chuông tôi cài riêng cho Cảnh Mạc Vũ, tôi
mừng rỡ bắt máy: “Anh đang ở đâu?”
“Ở công ty.” Cảnh Mạc Vũ trả lời. “Tôi vừa họp xong.”
“Không sao đâu, em đã làm thủ tục lên máy bay rồi. Tất cả
đều rất thuận lợi.”
Tôi nghe thấy có người gọi anh ở đầu máy bên kia: “Cảnh
Tổng, xe đã chuẩn bị xong, đang đợi ở dưới lầu.”
Tôi không muốn làm anh nhỡ việc, vội vàng nói: “Được rồi,
anh cứ đi làm việc của anh đi, không cần lo lắng cho em.”
“Cũng được. Khi nào về hãy báo tin cho tôi trước một ngày,
tôi đi đón em.”
“Vâng ạ!”
Tôi tắt máy, kéo va li đi qua cửa kiểm soát. Tôi bất giác
nhớ lại cảnh tôi vui vẻ trở về đón Tết Đoan ngọ cách đây không lâu. Mới chỉ
mười mấy ngày mà tôi có cảm giác như đã trải qua một đời.
Sau hai tiếng đồng hồ trên bầu trời, chiếc máy bay hạ cánh
xuống thành phố T. Bầu trời vẫn trong xanh như vậy, mây vẫn trôi bồng bềnh như
vậy. Trước cổng kí túc xá nữ của trường Đại học T có lịch sử lâu đời vẫn có
nhiều đôi tình nhân quyến l