
uyến, không muốn xa rời. Ở Đại học T, tôi không còn
là nhị tiểu thư “áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há miệng” của Cảnh gia, cũng
không có người cha chiều chuộng tôi lên tới mây xanh. Tôi kéo hành lí leo hết
năm tầng cầu thang, đi qua hành lang vòng vèo rồi mới cố giữ hơi thở bình thường
để đi đến phòng ký túc của tôi.
Căn phòng hé mở. Trong phòng chỉ có một mình Tâm Tâm Mơ Hồ
đang ngồi trước máy tính, chăm chú gửi tin nhắn qua điện thoại. Tâm Tâm tên
thật là Diệp Lạc, vì lấy ID trên mạng là “Vô Tâm” nên mọi người đều gọi cô là
Tâm Tâm. Cô ấy thích tên này nên tôi cũng gọi theo. Về hai chữ “Mơ Hồ”, đó là
biệt hiệu mọi người đặt cho cô bởi cô thường xuyên đi học quên mang sách, ra
khỏi cửa quên mang chìa khóa, đi shopping quên mang tiền… Nhưng những điều này
chưa là gì cả, điều cốt yếu là cô có thể nhìn Infiniti thành Chery[1'> nên
vô cùng xứng đáng với hai chữ “Mơ Hồ”.
[1'> Infiniti là thương hiệu xe hơi cao cấp hãng Nissan
dành cho thị trường Bắc Mỹ. Chery là nhãn hiệu xe hơi Trung Quốc.
Mơ hồ mặc kệ mơ hồ, được cái tính cách lơ đễnh của cô ấy rất
hợp với tôi, vì vậy, từ năm thứ nhất đến năm thứ ba chúng tôi trở thành đôi bạn
thân thiết nhất, không giấu giếm nhau bất cứ điều gì.
“Tớ về rồi, bạn yêu!” Tôi thở hổn hển, kéo va li lộc cộc đi
vào.
“Ngôn Ngôn, cuối cùng cậu cũng trở về, tớ nhớ cậu chết đi
được!” Tâm Tâm lao đến, trao cho tôi một cái ôm vô cùng nồng nhiệt. “Cậu nói về
ăn Tết Đoan ngọ mà đi mười mấy ngày liền.”
“Ăn tết xong, tớ nhân tiện kết hôn luôn.” Tôi không định
công khai tin tức tôi đã kết hôn nhưng tôi không muốn giấu Tâm Tâm.
“Ờ, hóa ra cậu kết hôn…” Tôi còn đang cảm thấy khó hiểu,
phản ứng của Tâm Tâm sao có thể bình thản như vậy thì đột nhiên cô ấy trợn
trừng mắt. “Hả… Gì cơ? Cậu đã kết hôn á?”
“Đúng vậy! Có điều… tớ sắp ly hôn rồi.”
Tâm Tâm nhìn từ đầu đến chân tôi mấy lượt, vẫn không tìm
thấy vẻ đùa cợt trên mặt tôi. “Ngôn Ngôn, trời đang trong xanh, nắng đang ấm,
tự nhiên cậu đi đóng phim truyền hình “cẩu huyết” gì vậy?”
“Tớ đóng phim luân lý. Có điều tớ chỉ là phụ nữ, nhân vật mà
nam chính không yêu nhưng buộc phải lấy làm vợ.”
“Không phải đấy chứ? Biên kịch nào mù mắt đến mức đó?” Tâm
Tâm ngẫm nghĩ, quyết định không truy cứu vấn đề của biên kịch mà nắm bắt trọng
điểm trước. “Mau khai đi, nam chính là ai?”
“Chính là người lái chiếc “Chery” chứ còn ai vào đây nữa!”
“Anh Mạc Vũ?” Tâm Tâm liền cười tươi như hoa, vỗ vỗ lên vai
tôi. “Nếu là anh ấy, tớ có thể khẳng định với cậu, chắc chắn cậu là nữ chính,
không thoát được đâu.”
“Tại sao?”
“Ai cũng có thể nhìn ra anh ấy thích cậu! Hôm bọn mình đi ăn
cơm, món sườn rán anh ấy chọn miếng không to không nhỏ gắp cho cậu. Cua bể anh
ấy cũng chọn con cái, bỏ càng bỏ vỏ, chỉ để lại gạch và thịt cho cậu ăn. Còn
nữa, anh ấy dỗ cậu ăn rau cải mâm xôi, dặn cậu chú ý ăn uống đủ chất. Giọng nói
của anh ấy ngập tràn yêu thương… Nếu đó không phải là tình yêu, vậy cậu hãy nói
cho tớ biết, thế nào mới gọi là tình yêu?”
Cuối cùng tôi cũng tìm được đối tượng để dốc bầu tâm sự. Tôi
ngồi xuống giường, vẻ mặt đầy ấm ức: “Nhưng anh ấy nói, anh ấy không yêu tớ,
anh ấy chỉ coi tớ là em gái. Anh ấy chăm sóc tớ từng li từng tí vì từ nhỏ tớ
không có mẹ, ba tớ lại là người qua loa, đại khái nên anh ấy đối xử tốt với tớ.
Nhưng đó chỉ là tình cảm anh em chứ không phải là tình yêu nam nữ.”
Tâm Tâm nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu. “Chuyện này… cũng chả
khác biệt gì lớn. Anh ấy đối xử tốt với cậu là được rồi, mặc kệ đó là thứ tình
cảm gì.”
“Đương nhiên có khác biệt. Tình yêu nam nữ thật sự nên xây
dựng trên cơ sở hai bên bình đẳng, có tình cảm với nhau, thông cảm và hiểu cho
đối phương…” Đây là lý luận kinh điển về tình yêu tôi tìm được trong sách giáo
khoa, nghe nói tương đối phù hợp với nhân sinh quan chủ yếu của xã hội ngày
nay.
“Bỏ đi bạn yêu, đó là thứ lý luận vớ vẩn, chỉ lừa đảo trẻ
lên ba. Theo kinh nghiệm phong phú của một chuyên gia tình yêu là tớ đây, điểm
khác biệt duy nhất giữa tình cảm anh em và tình cảm trai gái gọi là…”
“Gì cơ?”
“Người đàn ông đó có muốn lên giường với cậu hay không.”
Lý luận rất sâu sắc, rất độc đáo.
Tôi lại một lần nữa bị chinh phục bởi quan niệm độc đáo của
chuyên gia tình yêu Tâm Tâm, gật đầu tán đồng. “Nhưng… hình như anh ấy không
muốn lắm.”
“Không muốn? Cậu đã bao giờ nghe nói sói không ăn thịt chưa?
Dù không ăn cũng là bởi nó chưa từng được hưởng thức mùi vị của thịt. Chỉ cần
cho nó nếm thử mùi máu tanh, nó sẽ ăn một lần rồi lại muốn ăn tiếp lần thứ hai,
bột phát thú tính ngay lập tức…”
Tôi đang phục sát đất chuyên gia tình yêu thì điện thoại của
chuyên gia báo hiệu có tin nhắn. Cô ấy vồ lấy điện thoại nhanh như chớp. Để
tránh bị coi là tò mò chuyện riêng tư của người khác, tôi lập tức nhìn đi chỗ
khác. Tôi vô tình nhìn thấy gương mặt nhìn nghiêng gầy gò của một người đàn ông
trên cửa sổ video Storm[2'>.
[2'> Storm là phần mềm dùng để xem video của Trung Quốc.
Người đàn ông tầm tuổi ba tôi, chân mày, đuôi mắt đầy dấu
vết của năm tháng. Những dấu vết đó càng thể hiệ