
Vũ im lặng, cúi đầu nhìn tôi.
“Dù em là em gái ruột của anh, anh cũng không có cách nào dừng lại...”
Đủ rồi, có câu nói này của anh là đủ rồi!
Cảnh Mạc Vũ lại nắm tay tôi một lần nữa, tôi không cự tuyệt.
Bất kể là đúng hay sai, bất kể tương lai phải đối mặt thử thách và đau khổ
nhường nào, tôi cũng nguyện đánh cược một lần, cược sẽ có một ngày anh yêu tôi.
Nhưng dù sao đây cũng chỉ là một canh bạc, mà tôi không hề
có lòng tin vào chiến thắng.
Một năm sau, khi tôi vừa khóc vừa thừa nhận tôi đã thua,
thua đến mức trắng tay, Tâm Tâm Mơ Hồ mới tiếc nuối nói cho tôi biết: Tình yêu
là một loại niềm tin, khi bạn tin chắc tình yêu của bạn có thể vượt qua mọi
phong ba bão táp, bạn mới có thể nhìn thấy cầu vồng. Nếu bạn coi tình yêu là
một canh bạc, vậy thì ngay từ đầu, bạn đã thua hoàn toàn.
Tôi lau nước mắt. “Tại sao cậu không nói sớm?”
Tâm Tâm nghiến răng. ‘Cậu có hỏi tớ đâu!”
***
Sau khi tắm xong, tôi tưởng Cảnh Mạc Vũ sẽ bắt tôi thực hiện
nghĩa vụ vợ chồng nhưng anh chỉ ôm tôi và nói: “Sắc mặt em rất tệ, chắc tối qua
ngủ không ngon à? Anh cùng em ngủ một lát...”
Anh ôm tôi ngủ nửa ngày. Mười đầu ngón tay đan vào nhau,
chúng tôi ôm nhau ngủ. Tôi chưa bao giờ có một giấc ngủ ngon và yên bình như
vậy. Lúc tôi tỉnh lại, sắc trời một màu xanh thẫm, không thấy bóng dáng Cảnh
Mạc Vũ đâu. Tôi cảm thấy người nhẹ nhõm, tim tôi không còn đập loạn, cũng không
hoa mắt, chóng mặt, chân không còn mềm nhũn. Tôi đi thẳng xuống tầng dưới mà
không hề cảm thấy tức ngực, khó thở.
Ba tôi và Cảnh Mạc Vũ đang uống trà, trò chuyện ở phòng
khách.
“Đã hơn sáu giờ rồi, Ngôn Ngôn vẫn chưa tỉnh dậy, không phải
con bé cả đêm qua không ngủ đấy chứ?” Ba tôi cất giọng oán trách. “Tuy hai đứa
mới kết hôn, tuổi trẻ hùng hực nhưng anh cũng nên tiết chế một chút... nghĩ đến
Ngôn Ngôn...”
Cảnh Mạc Vũ ho khan một tiếng. “Ba, chẳng phải ba muốn sớm
được bế cháu hay sao?”
Nghe đến từ “cháu”, lòng tôi chùng xuống, bước chân cũng trở
nên nặng nề. Ngược lại, hai mắt ba tôi sáng lấp lánh, ông vội vàng truy vấn:
“Ừ, thế nào rồi, có động tĩnh gì chưa? Mấy ngày trước, chú Trần cho
ba bài thuốc cung đình để có thể sinh con trai, hai đứa có
thể thử... À, thật ra cũng không nhất định phải sinh con trai. Con
trai tuy có thể thừa kế sản nghịệp của Cảnh gia chúng ta nhưng con gái lại gần
gũi hơn. Hay là hai đứa sinh cho ba một trai, một gái đi!”
Ba tôi vui vẻ phác họa viễn cảnh tương lai. Nhìn thấy tôi
đứng ngây ra ở chân cầu thang, Cảnh Mạc Vũ lập tức đứng dậy, đi đến bên tôi.
“Em ngủ có ngon không? Sao sắc mặt vẫn nhợt nhạt thế?”
Tôi vội vỗ hai má để gương mặt hồng hào hơn. “Đâu có, em ngủ
rất ngon. Chắc đồ mỹ phẩm làm trắng da của em hiệu quả quá tốt ấy mà!”
“Xuống ăn cơm đi. Ăn xong anh đưa em đi gặp bạn bè, anh đã
hẹn rồi.”
“Bạn bè?” Mấy năm nay, Cảnh Mạc Vũ rất ít khi cho tôi tham
gia các buổi tụ tập bạn bè của anh. “Có những ai? Em có quen không?”
“Quen... Có Tề Lâm.”
Tôi đột nhiên cảm thấy thời tiết hôm nay không được đẹp lắm,
sắc trời hơi u ám, giống như nội tâm của người đàn ông nào đó...
“Buổi tối chúng ta tụ tập ở đâu? Vẫn ở Hội Hiên à?” Dù sao
đây cũng là lần đầu tiên Cảnh Mạc Vũ đưa tôi đi gặp bạn bè của anh kể từ khi
kết hôn, tôi phải tùy theo địa điểm để chọn trang phục thích hợp nhất.
“Passion.”
“Hả?”
Passion Pub và Hội Hiên đều là câu lạc bộ tư nhân nổi tiếng
ở thành phố A. Điểm khác biệt ở chỗ, Hội Hiên chú trọng đến phẩm vị, môi trường
trang nhã, phục vụ chu đáo, thích hợp với giới doanh nhân hơn. Trong khi đó,
Passion Pub từ ngoài vào trong chỉ đề cao màu sắc kích tình và giải trí. Ở đó
luôn có trò bất ngờ mà bạn chưa nhìn thấy và nghĩ đến bao giờ.
Mấy năm trước, vì hiếu kỳ, tôi bảo Tề Lâm dẫn tôi đến
Passion một lần. Nhưng mới chỉ uống hai ly rượu trong phòng VIP trang trí vô
cùng lộng lẫy, tôi đã bị Cảnh Mạc Vũ lôi về nhà, dạy dỗ cả buổi tối. Đến khi
tôi nhận thức sâu sắc rằng, con gái đến nơi sắc tình đó dễ bị thất thân, đồng
thời hứa với anh không bao giờ đặt chân tới Passion, anh mới tha thứ cho tôi.
Trong thâm tâm, tôi thấy khinh thường Tề Lâm, người có ý tốt dẫn tôi đi.
Chương 14: Kích tình
Đứng trước cửa Passion Pub, tôi kéo gấu váy ngắn bó sát lần
thứ n nhưng vẫn không thể che giấu vết hôn nổi bật trên đùi...
“Khỏi cần che, bên trong đèn rất tối, nhìn không rõ đâu”.
Giọng Cảnh Mạc Vũ vang lên bên tai tôi. Tôi trừng mắt nhìn anh ai oán. Bắt gặp
nụ cười mang hàm ý sâu xa trên khóe miệng anh, tôi mới ngẩn ngơ hiểu ra, tại
sao anh lại giúp tôi chọn kiểu váy tám trăm năm cũng không cho tôi mặc này.
Tôi khoác tay Cảnh Mạc Vũ đi vào cửa. Phong cách trang trí
của Passion khác một trời một vực so với mấy năm trước nhưng không khí vẫn
cuồng nhiệt như vậy. Bên trong rất đông người nhưng cũng không quá xô bồ. Ánh
đèn rực rỡ nhưng do thiết kế khéo léo nên không hề chói mắt. Nhân viên pha chế
rượu ở quầy bar thỉnh thoảng lại đốt lên một ngọn lửa nhảy múa đẹp mắt. Tiếng
nhạc rock ở sàn giữa sôi nổi bởi hiệu quả của dàn loa chất lượng hàng đầu, kích
thích sự nhiệt tình tiề