
iết, dù trong lòng đầy những vết thương, chúng tôi
cũng muốn giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng, cũng là để lại con đường lùi cho đối
phương.
Hết chuyện để nói, tôi hỏi: “Cậu đã ăn cơm chưa? Tớ đi mua
đồ ăn cho cậu nhé?”
Tâm Tâm lắc đầu. “Tớ hơi buồn ngủ, chỉ muốn ngủ một lát.”
Có vẻ Tâm Tâm rất mệt mỏi, cô ngủ đến tận sáng hôm sau mới
dậy. Sau khi thức giấc, cô làm như không có chuyện gì xảy ra, đi đăng ký một số
điện thoại mới, gọi điện cho từng người bạn, vui vẻ bàn về lý tưởng cuộc đời,
không đả động gì đến chủ đề tình yêu. Tôi thật sự không chịu nổi, kéo Tâm Tâm
tới nhà hàng ăn cơm, cô gọi rất nhiều món, vừa ăn vừa vui vẻ trò chuyện với
tôi.
Tôi hỏi cô: “Cậu thật sự định qua lại với một người đàn ông
không quen biết?”
Cô mỉm cười, đáp: “Tớ quen anh ta ba năm trời, cũng có khác
gì không quen biết đâu?”
“Nhưng cậu đâu có thích anh ta.”
Tâm Tâm vẫn cười. “Anh ta cũng chưa thích tớ. Chỉ là xem mắt
thôi, hợp thì hẹn hò, không hợp thì thôi.”
Tôi thở dài, không nói thêm lời nào.
Bên ngoài cửa sổ, gió thổi lá vàng bay. Tâm Tâm ngoảnh mặt
ngắm nhìn phong cảnh. Trên gương mặt cô, tôi không bao giờ còn nhìn thấy hình
ảnh cô gái nhỏ năm thứ nhất đã đọc hết các tiểu thuyết ngôn tình, luôn tuyên bố
hiểu rõ tình yêu và tự xưng là chuyên gia tình yêu. Cô gái nhỏ không để ý đến
vật chất và ngoại hình của người đàn ông, chỉ mong tìm được một người đàn ông
yêu cô thật lòng, sống bên nhau trọn đời. Cô gái nhỏ hơi mơ hồ, hơi ngây thơ,
hơi cố chấp nhưng cũng rất quật cường, có nụ cười đặc biệt ngọt ngào, ngọt đến
tận trái tim…
Cô nói: “Tớ đã từng thích, từng dũng cảm, từng tranh thủ… Tớ
không hề hối hận… mặc dù người đàn ông đó không đáng để tớ yêu.”
Cô nói: “Tớ phát hiện trên mạng có một câu nói rất đúng:
“Thượng Đế ban tặng ngoại hình xinh đẹp cho người phụ nữ là để đàn ông yêu phụ
nữ. Thượng Đế ban tặng đầu óc ngu xuẩn cho người phụ nữ là để phụ nữ có thể yêu
đàn ông…”
Cô vẫn cười.
Tôi không cho cô biết, nụ cười của cô vô cùng xót xa, khiến
người đối diện muốn khóc.
***
Cuộc hợp tác giữa Bác Tín và Cảnh Thiên diễn ra vô cùng
thuận lợi. Năm ngày sau, tôi và Dương Dĩnh nhận được chỉ thị của Giám đốc Trần,
yêu cầu chúng tôi tham gia cuộc thảo luận với công ty Cảnh Thiên vào ba giờ
chiều ngày hôm sau. Giám đốc Trần còn yêu cầu chúng tôi chuẩn bị hai báo cáo
tóm tắt, Dương Dĩnh chuẩn bị vấn đề cụ thể liên quan đến việc hợp tác, còn tôi
làm báo cáo về những dự án đã thành công của công ty. Sau một buổi thức thâu
đêm, tôi chẳng kịp thu dọn hành lý, phi thẳng ra sân bay, tiếp tục chỉnh sửa
bản báo cáo trên máy bay.
Taxi dừng lại trước tòa nhà của công ty Cảnh Thiên, tôi mới
tắt máy tính xách tay, xuống xe.
Nhiều năm không đến đây, tòa nhà Cảnh Thiên bây giờ hoàn
toàn khác với vẻ xa hoa lúc ba tôi mới tạo dựng. Đại sảnh rộng lớn, giản dị,
nền đá hoa màu trắng bong loáng, tường nhà màu xám nhạt. Lá cây xanh và những
bông hoa dành dành trắng muốt đan xen, lan tỏa mùi hương dìu dịu khắp không
gian.
Dưới sự hướng dẫn của cô lễ tân, chúng tôi đi thẳng tới
thang máy. Cửa thang máy màu xám từ từ mở ra. Một bóng người mặc đồ màu trắng
từ trong thang máy bước ra. Tôi ngây người, nhìn thấy gương mặt sững sờ của Hứa
Tiểu Nặc. Cô ta đã tháo dải băng y tế ở cổ tay, chỉ buộc một chiếc khăn lụa màu
trắng.
Cô lễ tân không còn thái độ thờ ơ như vừa tiếp đón chúng tôi
mà cung kính với Hứa Tiểu Nặc giống như gặp nữ chủ nhân của Cảnh Thiên. “Hứa
tiểu thư, cô về rồi à?”
Hứa Tiểu Nặc như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Đôi mắt đen láy của cô ta phóng ra một tia sắc nhọn. Đó là nỗi căm hận không
thể che giấu. Một buổi trưa nắng rực rỡ, Cảnh phu nhân danh chính ngôn thuận là
tôi tình cờ gặp “tình nhân” ba năm của ông xã. Trông cô ta có vẻ “súng ống sẵn
sàng”. Tôi cố gắng hồi tưởng tình tiết “cẩu huyết” trong các bộ phim truyền
hình “cẩu huyết”. Gặp phải tình huống này, “chính cung” nên cười nhạt để giải
tỏa mối hận trong lòng? Tôi không vô vị như vậy, cũng chẳng có thời gian.
Tôi hơi nghiêng người tránh đường cho Hứa Tiểu Nặc, gật đầu
mỉm cười với cô ta, giống như gặp người quen biết xã giao. Hứa Tiểu Nặc không
nhúc nhích, Cô ta đáp trả tôi bằng một nụ cười khuynh thành. Sau đó, cô ta lấy
từ túi xách một sợi dây chuyền màu bạc, đeo vào cổ.
Khi mặt dây chuyền hình chữ thập trên cổ Hứa Tiểu Nặc đập
vào mắt tôi, nụ cười trên môi tôi cũng cứng đờ. Tôi không phải người có trí nhớ
tốt nhưng đồ của Cảnh Mạc Vũ tôi đều nhớ rõ ràng, đặc biệt là sợi dây chuyền
mặt chữ thập này. Nghe ba tôi nói, sợi dây chuyền đã đeo ở cổ Cảnh Mạc Vũ từ
lúc anh được nhận nuôi, là thứ duy nhất ba mẹ ruột để lại cho anh.
Một lần, chứng kiến cảnh nhân vật nam chính tặng đồ của mẹ
cho nữ chính làm vật đính ước, tôi nửa đùa nửa thật hỏi Cảnh Mạc Vũ: “Nếu em
thích sợi dây chuyền của anh, anh có nỡ tặng nó cho em không?”
Cảnh Mạc Vũ hơi do dự. Tôi vội vàng vỗ vai anh. “Anh khỏi
cần nghĩ, em chỉ nói đùa thôi.”
Vậy mà bây giờ, anh tặng di vật của ba mẹ cho Hứa Tiểu Nặc,
điều đó có nghĩa như thế nào… Tô