
chúng tôi vẫn có thể là bạn tốt của nhau!”
“Giữa nam và nữ không thể có tình bạn thuần túy được, nói
chi là em và anh ta. Nếu không muốn bản thân gặp nhiều phiền phức thì không nên
tiếp xúc quá gần với anh ta, tránh càng xa càng tốt!” Anh ta như cảnh cáo tôi.
Tôi quét ánh mắt nhìn anh ta, hơi có một chút tự trào, anh
ta đang truyền thụ sự tâm đắc của mình cho tôi sao?
“Đồng Đồng, hãy nghĩ thật kỹ những gì anh vừa nói…” Biểu cảm
của anh ta dường như dối hận nhiều hơn trước kia, ánh nhìn khiến tôi không kiềm
chế được sự đau đớn trong tim.
“Sở Mộng Hàn, trước kia anh luôn nói tôi không đủ chín chắn,
nhưng bây giờ đã là ba năm rồi, sao anh vẫn còn non nớt hơn cả tôi vậy? Bỏ qua
tất cả những cái khác, chỉ nói đến người nhà mình thôi, anh cảm thấy những điều
anh vừa nói có ý nghĩa gì không? Nếu tôi đoán không nhầm, những điều ban nãy
anh nói cái gì là thuốc phá thai, có lẽ chính là sau khi mẹ anh thấy tôi sẩy
thai, mua về đặt ở trong phòng tôi, bà ấy khi đó đã cố tình dẫn dắt anh hiểu lầm,
muốn anh ly hôn với tôi…”
Cánh tay anh ta buông xuống thật mạnh, một biểu cảm mà tôi
không sao có thể hiểu nổi, rồi từ từ lại rơi vào sự đau đớn càng sâu thẳm hơn.
Anh ta trầm ngâm dập điếu thuốc trong tay vào chiếc gạt tàn,
tâm trạng có đôi chút như thả lỏng hơn, “Con người ai cũng biết rồi sẽ phải chết,
nhưng chẳng phải là vẫn đều sống đó thôi? Trên thế gian này, cách thức giải quyết
vấn đề còn nhiều hơn là bản thân vấn đề phát sinh!” Anh ta nói một cách rất
kiên quyết, nhưng tôi lại không thể thấy được một chút sức lực nào từ trong câu
nói đó, vì tôi đã hoàn toàn mất đi sự tin tưởng tối thiểu dành cho anh ta.
Tôi lại một lần nữa cự tuyệt một cách không do dự, khiến cho
căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng rất lâu.
Không biết là bao lâu sau, khi ngước mắt lên, mưa ngoài cửa
sổ đã ngớt hẳn, trời cũng đã bắt đầu sáng.
Anh ta như một người bị đánh tả tơi, vẫn cố chấp đưa tôi về
thành phố A. Vì tiện đường, tôi không còn cách nào để từ chối nữa.
Trên đường đi chúng tôi nói chuyện rất ít, một đêm không ngủ,
anh ta rõ ràng có chút suy kiệt. Trên xe, từng cơn buồn ngủ cứ dồn dập đến, mà
tôi không dám ngủ, liên tục nhìn sang anh ta, chỉ sợ anh ta vì buồn ngủ mà nhắm
mắt lại.
Bị tôi nhìn lâu, anh ta bất ngờ quay đầu sang nhìn tôi, cuối
cùng không nén được mỉm cười, “Yên tâm, anh đã từng hai ngày không chợp mắt rồi,
lái xe từ thành phố này sang thành phố khác, suốt tám tiếng trên đường. Anh sẽ
không ngủ đâu, huống hồ trên xe còn có em.” Tôi nghe vậy, đầu mày dần dần chau
lại. Trong ánh mắt anh ta lóe lên một tia sáng yếu ớt, đưa tay như muốn bảo tôi
yên tâm vậy.
Đây là động tác mà trước đây anh ta thường xuyên làm với
tôi, tôi bất chợt quay đầu sang một bên, tay anh từ từ co lại, nụ cười cũng dần
biến mất.
Khi về đến thành phố A, cũng đã là 10 giờ trưa, Sở Mộng Hàn
như ngựa quen đường cũ, nhanh chóng đưa tôi về dưới tầng lầu dưới nhà tôi ở.
“Anh đưa em lên nhà!” Anh ta khóa xe lại, bước vài bước hướng
đi lên trên lầu. Tôi từ phía sau lao lên theo, chặn lại trước mặt anh ta, “Sở Mộng
Hàn, không cần đâu, trời cũng sáng lắm rồi, anh về đi!”
Anh ta ngẩng đầu lên, nhìn quanh tòa lầu bốn bên cũ kỹ, lại
chiếu ánh nhìn về phía tôi, “Sao không chuyển nhà? Ba năm rồi vẫn còn ở đây?”
Khuôn mặt tôi cứng lại, nén hơi thở, cảm nhận thấy áp lực của
anh ta truyền sang tôi, giống như một gánh nặng khó chịu đựng nổi trong cuộc đời
mình, “Ở đây tiền thuê nhà rẻ!”
Tôi tự nói với mình, đây là lý do duy nhất, chẳng còn lý do
nào nữa. Ánh mắt của Sở Mộng Hàn dường như muốn nhìn xuyên thấu tôi, “Chẳng phải
em bảo muốn anh đến lấy đi một số đồ đạc sao? Vậy hôm nay lấy luôn cũng được!”
Anh ta đi lên phía trước, tôi ở phía sau cứ như đi theo anh
ta vậy. Tình cảnh như thế này sao mà quen thuộc quá, giống y như cảnh tượng của
những năm trước. Khi đó tôi ở cùng anh ta, chẳng bao giờ tôi cầm theo chìa khóa
trong người, không mang theo tiền, dường như chỉ cần có anh ta là có tất cả rồi.
Cầu thang tối om, mùi ẩm mốc bốc lên. Đi đến trước cửa căn
phòng nhỏ của mình, chúng tôi không ai bảo ai đồng thời cùng đứng sững lại,
cánh cửa bảo vệ cũ kỹ của phòng đã mở, cánh cửa gỗ thịt bên trong cũng hơi mở
to, bên trong có tiếng hai người nói chuyện vọng ra… Vài giây sau, tôi mới nghe
ra, trong hai người nói chuyện có tiếng của bà chủ Lý vẫn cho tôi thuê nhà.
Sở Mộng Hàn chau đầu mày nhìn tôi một cái, ánh mắt nghi vấn
như muốn hỏi tôi là chuyện gì vậy.
Tôi vừa đập cửa, chợt nghĩ lại sáng hôm qua bà Lý hỏi tôi có
đồng ý tăng tiền thuê nhà không, tôi đã hứa dù có thuê nữa hay không thì buổi tối
cũng sẽ trả lời. Tối qua bị mẹ của Tưởng Nhược Phàm lôi đến thành phố T, rồi
sau đó lại phát sinh rất nhiều sự việc bất ngờ, rõ ràng tôi đã quên mất chuyện
này.
Nhưng cái bà Lý này có phải là quá không có lý lẽ không? Tôi
cũng đã đóng cho bà ấy bốn năm tiền thuê nhà, chỉ vì tôi không trả lời, sáng
ngày hôm sau đã để người khác đến xem phòng của tôi rồi sao? Đồ đạc của tôi vẫn
còn ở đây, đây rõ ràng là xâm phạm vào quyền c