
như anh ta vậy!”
Cô ấy xoay đầu lại, dùng tay chỉ vào mặt Sở Mộng Hàn nói:
“Sau khi anh đi, trên người Đồng Đồng chỉ có vài trăm tệ, vì cuộc sống, cô ấy
cùng lúc làm mấy công việc liền, trở nên gầy guộc như thế nào anh biết không?
Khi cô ấy chỉ ăn một gói mì cho cả ngày thì anh ở đâu? Trong nhà đường ống nước
vỡ bắn tung tóe, một mình cô ấy lo sợ ngồi khóc trên nền nhà đầy nước, khi đó
anh ở đâu? Anh nhìn xem, cô ấy đi làm ba năm rồi, có được bộ quần áo nào đáng
tiền không? Còn anh thì sao, nhìn thấy cô ấy giả vờ như không quen biết, tùy tiền
tặng cho người con gái khác bộ váy hơn 7.000 tệ. 7.000 tệ cơ đấy! Mấy cái quần
áo này của cô ấy cộng lại cũng chưa đủ 7.000 tệ. Khi anh đầu gối tay ấp, cô ấy
lại chỉ như con chó nhỏ một mình chờ đợi anh suốt ba năm qua.
“Ba năm, ba năm tươi đẹp nhất của cuộc đời người con gái, cô
ấy đều sống trong sự chờ đợi thất vọng. Một mình cô ấy sống trong thành phố rộng
lớn này, trả mọi chi phí, không dễ dàng gì tìm được một công việc tốt đẹp, lại
chỉ vì anh mà phải bỏ đi. Tôi không có tư cách, vậy anh thì có tư cách gì?”
“Bố cô ấy làm phẫu thuật cần tiền, chậm một chút là chết
trong bệnh viện rồi, cô ấy khóc lóc gọi điện mượn tiền anh, ngay cả điện thoại
anh cũng không thèm nghe, chỉ quan tâm đến phong lưu hưởng lạc với gái đẹp. Tôi
không có quyền quản chuyện đó, lẽ nào anh có quyền sao?”
“Cô ấy về nhà gửi tiền, khi ngủ bụng vẫn còn đói meo, là tôi
đưa cho cô ấy xuất cơm rang trứng. Khi cô ấy ốm đau nóng sốt không ai chăm sóc,
là tôi ở bên cô ấy trông nom. Cô ấy trong cơn sốt mê sảng còn gọi tên anh,
nhưng người ở bên cô ấy lại là tôi. Sở Mộng Hàn, anh nói hai chúng ta rốt cuộc
ai là người có tư cách? Ba năm nay anh không một lần xuất hiện, bây giờ anh chạy
đến nói mọt câu, Đồng Đồng phải đi với anh, anh nói xem, anh dựa vào đâu, anh dựa
vào đâu chứ?”
Tôi nhìn thấy Sở Mộng Hàn ngẩn người đứng đó, trong mắt lẫn
lộn rất nhiều loại biểu cảm, đa phần đều là kinh ngạc, sau đó là đau đớn, bi
thương, xấu hổ, hối hận…
“Đồng Đồng, em gọi điện là vì cần tiền sao?” Anh ta nói ra một
câu mà tôi không dám tin, trừng trừng nhìn tôi, cả người đau đớn xót xa đến nỗi
tưởng chừng như không đứng vững.
Tôi cúi đầu xuống, bóng mặt trời buổi trưa từ cửa sổ chiếu
xuyên vào, tôi nhìn thấy bóng ba người chúng tôi đan xen vào nhau, lạnh nhạt trả
lời: “Phải, nhưng chuyện đó cũng qua rồi!”
Tôi và Thẩm Hân Hân ngồi trên xe taxi, phong cảnh hai bên từ
từ bị bỏ lại phía sau. Nhưng sự đau khổ trong lòng tôi đang bị từng cơn gió đâm
vào sâu hơn, tim tôi đau hơn, rất lâu sau vẫn không sao bình tĩnh trở lại được.
Xe của Sở Mộng Hàn cứ chạy theo đằng sau xe tôi, không phải là đuổi theo, không
phải là tiễn biệt, chỉ giống như một sự đeo bám mơ hồ. Không nói năng, lại chỉ
như hình bóng.
Nước mắt của tôi cứ ngập trong đáy mắt, sợ Thẩm Hân Hân nhìn
thấy, chỉ còn biết quay mặt sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ban nãy khi ở trong căn nhà trọ, Thẩm Hân Hân nói một tràng
dài cộng thêm sự kiên quyết của tôi, cuối cùng cũng khiến Sở Mộng Hàn từ bỏ ý định
bắt tôi đi theo anh ta. Nhưng từ giây phút tôi và Thẩm Hân Hân rời khỏi trước
mũi xe của anh ta, tôi không sao kìm nén được, vẫn phải quay đầu nhìn anh ta,
đó là một Sở Mộng Hàn mà tôi chưa bao giờ biết.
Trên mặt anh không còn một giọt máu, thân hình cao ráo anh
tuấn trong ánh nắng buổi chiều càng thể hiện rõ sự yếu đuối, cô độc. Mãi đến
khi tôi lên xe, trong đầu vẫn còn hình ảnh anh đứng trơ trơ ở đó, rất lâu sau vẫn
không động đậy.
Tôi biết, con người dù có thay đổi thế nào, những bản tính
cũ vẫn luôn giữ lại vài phần, cho tới bây giờ, tôi vẫn luôn tin tưởng người đàn
ông mà mình từng yêu rất say đắm, bản tính vốn lương thiện, trong lòng anh nhất
định là đang ngập tràn sự hối hận.
Nhưng tôi không cần sự thương hại của người khác, đặc biệt
là anh ta. Hai người đã từng yêu thương nhau, đến nước này trong trời đất này
cũng chỉ còn lại một tiếng thở dài thất vọng, sẽ rất nhanh chóng tan biến trong
không trung, sẽ không để lại một vết tích.
Tạm biệt, tạm biệt, chỉ mong không còn phải gặp lại nữa…
Nghe thấy Thẩm Hân Hân lạnh lùng lên tiếng bên tai tôi: “Bây
giờ biết lo lắng vậy, sao ngày trước còn đi như thế?”
Đã đến trước tòa nhà mà Thẩm Hân Hân ở. Quang cảnh ở đây đẹp
hơn rất nhiều so với chỗ tôi ở, nhưng lại hơi cách xa trung tâm một chút. Cô ấy
và bạn trai Uông Tường thuê căn nhà nhỏ hai phòng ngủ một phòng khách. Trong
phòng ngủ quần áo vất khắp nơi, hộp cơm ăn nhanh để trên bàn vẫn chưa dọn lại.
“Bà xã, hôm nay đột nhiên về nhà kiểm tra đấy à?” Uông Tường
thò đầu từ trong phòng ngủ ra, cười ranh mãnh. Nhìn thấy tôi, anh ta giật bắn,
“Ôi trời, người đẹp đến nhà mà không nói một tiếng.” Sau đó đóng sập cửa lại.
“Mặc nhanh quần áo vào, Đồng Đồng sẽ ở lại đây mấy hôm!” Thẩm
Hân Hân nói rồi bắt đầu thu dọn nhà cửa. Thẩm Hân Hân không giống tôi, cô ấy là
con gái duy nhất trong nhà, từ nhỏ đã được chăm sóc quen rồi, không quen làm việc
nhà, không thích nấu cơm.
Cô ấy và Uông Tường là bạn học từ hồi phổ