
thông, yêu nhau từ
năm mười mấy tuổi, mãi cho đến bây giờ. Tôi đã không ít lần khuyên cô ấy mau kết
hôn, cô ấy và Uông Tường lại cho rằng, cả đời người khi đã yêu đủ một thời gian
nhất định rồi kết hôn, đó sẽ là một giai đoạn mới của cuộc sống. Bắt đầu sắp xếp
từ một đôi đũa, rồi thành một cái nhà, trong đó tiêu chí quan trọng nhất đó
chính là có chung một căn nhà. Nhưng cả hai bọn họ căn bản không thể mua được một
căn nhà, nhà đi thuê còn chẳng chắc chắn đến khi nào lại chuyển, cho nên kết
hôn hay không chỉ là hình thức, còn không bằng duy trì hiện trạng như hiện nay,
giữ được một chút cảm giác tình yêu.
Tôi không chỉ một lần cười bọn họ đúng là đang tách rời khỏi
hiện thực, thực sự kết hôn và việc có nhà có mối quan hệ với nhau lớn như vậy
sao? Chỉ cần hai người bên nhau, thì ở đâu cũng có thể là nhà được.
Uông Tường thực ra là một người rất có năng lực, ngay cả khi
chúng tôi còn đi học, đã làm việc ở một số công ty lập trình. Năm thứ ba đại học,
một công ty phần mềm trả lương rất cao mời anh ấy đến làm việc, nhưng yêu cầu
anh ấy phải cắt mái tóc dài của mình đi, nên Uông Tường không chịu, cho nên đã
bỏ qua cơ hội đó. Sau này, lúc nào cũng kỳ vọng quá xa với thực tế, làm tới mấy
công ty mà anh ấy vẫn không được hài lòng, nên cuối cùng cứ ở nhà mãi, thỉnh
thoảng mới giúp ai đó làm mấy trang web vớ vẩn, thu nhập rất bấp bênh. Cho nên
hai người bọn họ chi tiêu, hầu như đều dựa vào mình Hân hân.
“Đồng Đồng, chào mừng em đến chơi, cuối cùng chúng tôi cũng
không phải ăn đồ ăn ngoài nữa rồi!” Uông Tường đã thay một chiếc áo có cổ và quần
bò nghiêm chỉnh sáng sủa bước ra.
Thế nào gọi là một người đàn ông bóng bẩy? Uông Tường chính
là hình mẫu cho kiểu người đó. Con người anh ta lúc nào cũng mang khí chất của
một người đàn ông vô ưu vô lo, ngũ quan cũng rất đặc biệt, đồng thời rất hòa
nhã thân thiện.
“Được, muốn ăn gì, hôm nay tan làm em sẽ làm cho hai người
ăn”. Rất nhiều người không thích nấu cơm, nhưng tôi thì lại thích, đặc biệt là
nấu cho người trong nhà mình ăn, tôi luôn cảm thấy rất vui và hạnh phúc.
“Ha ha, coi như có thể được cứu tế rồi, bảo bối của nhà anh
mấy hôm nay muốn giảm cân, ép anh ngày nào cũng ăn đồ giảm béo cùng với cô ấy,
cả ngày cứ như thỏ ăn vậy, anh sắp đỏ hết cả mắt lên rồi.”
Tôi thở dài, cố gắng lấy lại tinh thần nói với Hân Hân: “Cậu
giảm cân, để Uông Tường cũng phải ăn chay theo cậu à?” Hân Hân kiêu căng trừng
mắt nhìn Uông Tường một cái, “Tôi ý chí không được mạnh mẽ, không chịu được sự
mê hoặc của người bên cạnh được chưa? Anh ấy ngồi bên ăn đùi gà, tớ chỉ ngồi
bên nhìn, rõ ràng là sống không bằng chết. Người ta nói, hoạn nạn gặp chân
tình, chỉ là ăn cùng với tôi mấy ngày chay tịnh đã không chịu được thử thách rồi,
hừm!”
Uông Tường đi lại gần vuốt vuốt gò má xinh xinh của Hân Hân:
“Được rồi, đương nhiên là được chứ, lời của vợ chính là thánh chỉ mà!”
Đến công ty cũng đã tầm 2 giờ chiều rồi, tôi đi thẳng đến
trước bàn làm việc của mình, vội vàng bật máy tính lên, lấy ra tập tài liệu
khách hàng.
Khi còn được đào tạo, thầy giáo nói tôi nên phân chia khách
hàng thành các cấp bậc A, B, C, trình tự là: Khách hàng xuất sắc, khách hàng tiềm
năng, và khách hàng bình thường.
Liên lạc điện thoại một lượt với các khách hàng loại A đã tiếp
xúc trong tháng này. Chưa hết nửa tiếng đồng hồ, danh sách các nhà doanh nghiệp
đã hết, cùng với cuộc điện thoại cuối cùng kết thúc, lòng bàn tay tôi ướt đẫm mồ
hôi.
Những khách hàng mà trong tháng có ý định chuyển tiền và ký
hợp đồng, đã chẳng có một người nào thực hiện theo cam kết. Không phải là từ chối
thẳng thừng, thì cũng là lý do người phụ trách đi công tác. Như thế thì tháng
này tôi không chỉ không có tiền hoa hồng, mà ngay cả mức tiêu thụ thấp nhất của
tháng đầu tiên cũng không hoàn thành nữa. Nếu vậy tức là cuộc sát hạch tháng thứ
nhất của tôi đã không vượt qua, và tiền thu nhập chỉ có tiền lương cơ bản là
1.800 tệ mà thôi. Người khác đều nói ông trời không phụ người chăm chỉ, có
lòng, nhưng vì sao tôi đã vất vả cả tháng trời, ông trời vẫn không chịu chiếu cố
đến tôi một chút nhỉ? Giây phút này, tôi chỉ cảm thấy toàn thân mình đang nhẹ bẫng,
máu từ trên đầy đến chân đều như đông lạnh lại.
Ngày trước tuy không có tiền, nhưng ngoài tiền ăn thì chỉ là
tiền thuê phòng của tôi, nhưng bây giờ, còn phải trả nợ ở nhà nữa. Khi đó vì
thu nhập của tôi có thể chi trả được tôi mới mua nhà, còn giờ đây, mong ước kiếm
tiền của tôi vẫn còn chưa thành hiện thực, lẽ nào thực sự phải dùng đến thẻ vay
nợ tín dụng sao, tháng này phải dùng thẻ tín dụng rút tiền mặt để trả nợ ngân
hàng sao? Tôi như bị chuyện này kích động khiến cho khóc không ra nước mắt.
Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, những hình ảnh rườm rà
dần dần tiêu tán trước mắt tôi, màn hình trở thành một màu đen. Cảm giác có người
gọi mình, “Tiêu Đồng Đồng, Tiêu Đồng Đồng….” Là tiếng một người đàn ông, rất trầm
ấm và nghiêm nghị, ẩn chứa một chút bực tức.
Tôi gắng sức lắc mạnh đầu, cố quay đầu lại, một khuôn mặt
người đàn ông rất ngh