
ua không ai có thể hiểu và sẻ chia…
- Anh biết không… giờ tôi thấy rất nhẹ nhõm.- Cô nhìn Hoàng Quân đang quỳ
phục bên cạnh mình.- Cảm giác được anh cũng đang chịu đau khổ giống như tôi… rất
thoải mái… Giờ tôi sẽ không phải giấu kín nó nữa. Nỗi đau ấy, cần có anh chịu
đựng cùng tôi…
- Hân… xin lỗi…
Vũ Hân im lặng. Cô không thể nhận lời xin lỗi của anh được bởi nỗi đau ấy, cô
không thể quên. Cô cũng không thể nói câu từ chối vì thực ra anh không hề có lỗi
lầm gì. Cô trả lại cho không gian ấy sự im lặng tột cùng rồi rời khỏi đó. Cô
không biết mình làm thế nào để tới đây nhưng lúc này cô lại bước ra đường hoàng
như đó là nhà mình.
…
Vũ Hân trở về nhà thì trời cũng đã tối. Căn phòng tối om không tiếng động
nhưng cô biết ở đâu đó trong ngôi nhà này, đang có sự hiện diện của anh. Cô lặng
yên rồi xác định phương hướng. Cô không muốn bật đèn bởi cô cũng không muốn đối
diện với anh trong ánh sáng chói lòa ấy.
Mạnh Nguyên đứng bên cạnh cửa sổ lớn. Dáng anh bị bóng tối bao trùm khiến cô
không thể nhận ra anh nữa. Nếu không vì cô yêu anh, cô có thể cảm nhận hơi thở
của anh, sự tồn tại của anh thì có lẽ cô đã không nhìn thấy anh. Cô biết anh
đứng đó và nhìn cô như chờ đợi cô tới với anh.
Bàn tay anh giơ lên nhưng rồi lại buông thõng trong không trung. Tiếng anh
vang lên nhè nhẹ, giống như một làn gió nhẹ thổi qua.
- Anh… lại mơ nữa rồi phải không…
Vũ Hân che miệng ngăn tiếng khóc sắp bật thốt. Anh chắc đã rất lo lắng cho
cô. Có lẽ rằng đã mất ngủ từ khi cô mất tích tới giờ. Vậy mà giờ khi thấy cô,
anh lại ngỡ như mình đang mơ. Điều ấy khiến Vũ Hân không khỏi đau đớn một
trận.
Cô bước nhanh chân tới rồi ôm chặt lấy thắt lưng của anh. Rúc thật sâu vào
lòng anh rồi cọ nhẹ. Hơi ấm của anh, mùi hương của anh tràn ngập khứu giác cô
khiến cô bình tĩnh hơn. Nỗi nhớ mấy ngày qua như giày vò khiến cô nghĩ rằng mình
sẽ chết mất nếu không ôm lấy anh ngay lúc này.
- Hân…
- Là em!- Cô nghẹn ngào.- Là em đây. Không phải mơ. Em đã về với anh rồi
đây!!.
Mạnh Nguyên khẽ giật mình rồi cũng nhanh chóng, gắt gao ôm lấy cô. Hơi ấm của
cô khiến anh nhận ra rằng mình không nằm mơ. Thân hình nhỏ bé của Vũ Hân run lên
trong vòng tay anh. Chân thật tới mức anh thực muốn không buông cô ra nữa.
- Anh rất nhớ em, Vũ Hân!!!
Khẽ cựa mình, Mạnh Nguyên đưa tay tìm kiếm thân hình mềm mại của ai đó nhưng
khua loạn một hồi mà vẫn không thấy. Anh chợt mở bừng mắt. Trên chiếc giường hỗn
đột chỉ có một mình anh mà không thấy một ai khác. Không nghĩ ngợi gì thêm, anh
tung chăn rồi lao về phía cửa.
Vũ Hân nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại. Khuôn mặt trăng trắng của cô
chợt nổi lên một tầng màu hồng.
- Nguyên!!! Anh làm gì vậy?
Mạnh Nguyên đứng hình nhìn chằm chằm vào Vũ Hân. Cô đứng cách anh có vài bước
chân, đôi chân mày đang cau lại nhìn anh, đôi môi khẽ mím. Anh chợt tỉnh, nhìn
lại chính mình.
- À!
- À?- Vũ Hân cau mày chặt hơn nữa.- Chẳng lẽ vì em mặc áo của anh nên anh mới
không có đồ mặc?
Mạnh Nguyên bật cười, anh tiến lại gần cô, mặc cho ánh mắt cô mở to nhìn anh
chằm chằm. Cho tới khi cơ thể cô nằm trọn trong vòng tay anh, anh mới thở một
hơi dài. Cuối cùng cô cũng thực sự trở về bên anh. Hóa ra tất cả đều là sự thật,
tất cả không phải là mơ.
- Xin lỗi…- Vũ Hân khẽ nói.
- Sao lại xin lỗi anh?- Mạnh Nguyên đặt cằm lên đỉnh đầu cô rồi nhắm mắt
lại.
- Đã làm anh lo lắng. Thực xin lỗi anh, Mạnh Nguyên!
Mạnh Nguyên không trả lời. Vũ Hân chỉ nghe thấy tiếng thở đều đều mà trầm ổn
của anh. Cô tựa vào vai anh, tận hưởng sự ấm áp mà anh mang lại. Để khắc ghi, để
tạc vào lòng hình dáng của anh… để có thể nhớ lại bất cứ khi nào cô muốn trong
suốt quãng đời còn lại…
- Hân…
Mạnh Nguyên bắt đầu vùi vào tóc cô làm nũng. Vũ Hân nhận ra nếu đứng đây thêm
một chút nữa với anh, nhất định cô sẽ xuống giường vào buổi chiều. Cô khẽ cắn
anh một cái rồi ra lệnh cho anh đi làm vệ sinh cá nhân. Mạnh Nguyên cười hì hì
rồi biến mất sau cánh cửa.
Hai người ngồi đối diện nhau và dùng bữa sáng. Tất cả diễn ra rất bình
thường, Mạnh Nguyên thì xem báo, Vũ Hân thì lướt web. Thỉnh thoảng cả hai lại
ngước mắt nhìn nhau rồi mỉm cười. Đơn giản mà gần gũi thế nhưng nó sẽ là kí ức
mà cả đời này hai con người đó sẽ không thể nào quên.
…
- Sao en không nghe anh mà ở nhà nghỉ ngơi?
Mạnh Nguyên cằn nhằn lần cuối khi anh đỗ xe tại tầng hầm của tòa nhà Red
Ocean. Bên cạnh, Vũ Hân đang lặng lẽ mỉm cười nhìn anh. Đợi tới khi anh quay qua
nhìn cô, cô mới nhẹ nhàng ôm lấy anh.
- Em không muốn mọi người lo lắng.- Cô nói.- Em muốn trấn an họ bằng sự xuất
hiện của mình.
- Vậy làm xong việc cần làm thì phải trở về nhà ngay nghe không?- Anh hôn nhẹ
lên tóc cô. Sau tất cả mọi chuyện, anh thực sự nếu như cô rời khỏi tầm mắt của
an
h.
- Ừm!- Vũ Hân gật đầu.- Em sẽ chờ anh ở nhà.
Sự xuất hiện của Vũ Hân thực sự khiến mọi người bất ngờ. Người vui vẻ có,
mừng rỡ có, ngạc nhiên có, thở phào nhẽ nhõm cũng có. Giống như tảng đá nặng
trĩu trong lòng tất cả đều được gỡ bỏ vậy. Mọi người vây lấy Vũ Hân rồi bắt đầu
hỏi han.