
ũ Hân đã tìm được thời cơ thể thoát
khỏi tình thế này. Cô rút tay lại nhưng lại hai tay lại vòng qua và ôm lấy cổ
anh. Nụ hôn ấy đã không còn là cái chạm môi đơn thuần nữa. Không thể nói đó
không phải là một nụ hôn nhưng nếu là nụ hôn thực sự thì cần phải có cảm xúc, ít
ra cũng là sự rung động thế nhưng…
Mạnh Nguyên đứng đó, bất động để Vũ Hân thỏa sức ôm hôn anh bởi anh biết cô
không hề có chút tình cảm gì lúc đó cả.
Chợt Vũ Hân buông anh ta, cô nhìn anh trên môi là nụ cười nửa miệng.
- Nếu anh muốn quan hệ của chúng ta như thế thì không phải là không thể.- Cô
lấy ngón tay lau vệt son còn vương trên môi Mạnh Nguyên.- Nhưng… đối tượng là
tôi thì là một sự lựa chọn tồi.
Nói rồi cô đi qua anh và ra khỏi thang máy. Chỉ khi quay đi như vậy cô mới có
thể để những giọt nước mắt rơi trong vô thức. Đôi mắt đau khổ của Mạnh Nguyên
như giày xéo con tim cô. Hơi thở nặng nhọc của anh khiến cô như ngã khuỵu. Tiếng
đạp mạnh của con tim anh có thể làm trái tim cô ngừng đập. Anh có biết rằng cô
đã không định làm thế nhưng… bản thân cô không nghe theo cô nữa. Trong giây phút
ấy, cô biết cô đã sai, đã hoàn toàn sai và cô chỉ muốn làm theo bản năng của
mình. Nhưng chợt lại biến thành trò đùa của cô.
Nụ hôn đó với cô là nụ hôn tạ tội, nụ hôn mong anh thứ lỗi nhưng cũng là nụ
hôn đùa cợt để anh tránh xa cô… vậy mà trên tất cả những điều đó, nguyên nhân
khiến nụ hôn ấy xuất hiện là vì…
Mạnh Nguyên dựa vào tường, hai tay khẽ day day huyệt thái dương. Những chuyện
như thế này bao giờ mới chấm dứt… Cô luôn như vậy, luôn tỏ ra không quan tâm,
rồi lạnh lùng đẩy anh ra xa. Cô nghĩ như vậy là tốt cho anh sao? Không phải
chính cô đang tự làm tổn thương mình sao? Cô muốn tránh anh nhưng cô càng làm
thế càng khiến anh muốn gần cô hơn, muốn kéo cô về bên mình hơn. Đôi lúc anh lại
sợ… sợ rằng Vũ Hân sẽ biến mất khỏi anh. Khi mà lúc này anh thực sự không thể
sống nếu không trông thấy cô.
- Em tổn thương… anh cũng sẽ đau… Nếu để em đau một mình thì chi bằng cả hai
cùng đau. Như vậy sẽ tốt hơn đúng không?
Em sẽ sống thật với chính mình…
- Sếp vẫn nghỉ sao chị Phương?
Thư ký của Thành Nam lên tiếng chán nản. Mấy hôm nay do Mạnh Nguyên ốm và
nghỉ thì những báo cáo lại được trực tiếp chuyển tới nhà cho anh. Những tưởng
như vậy là điều may mắn vì anh sẽ không tra hỏi quá kĩ nữa. Thế mà dù ốm nằm
liệt giường, anh vẫn hạch sách đủ điều, tra hỏi kỹ càng như anh chưa hề bị ốm
vậy. Quả là sự mệt mỏi của cơn sốt cũng không làm anh quên đi cái bản tính vốn
có của mình.
- Ừ, vẫn nghỉ. Sếp ốm nặng lắm!
Nghe thấy thế Vũ Hân lại thấy nhói đau nơi con tim. Gần đây mỗi khi thấy Mạnh
Nguyên đi qua là cô lại cảm thấy như tim bị bóp nghẹn lại. Anh không thèm nhìn
cô cũng tỏ ra như cô không tồn tại. Vũ Hân không thắc mắc vì sao anh lại như
thế, cô chỉ dám tự cười chính mình. Chẳng phải cô chính là nguyên nhân sao.
Nhưng không lẽ vì thế mà anh bệnh?…
- À, Vũ Hân!
- Dạ!- Vũ Hân ngẩng lên nhìn Mỹ Phương.
- Bản thiết kế của W do tôi không hiểu lắm nên không thể giải thích cho sếp
được. Vậy nên chiều nay cô tới nhà sếp đi nhé!
- Tôi…
- Chị cẩn thận đó!- Trợ lý của Vũ Hân lên tiếng.- Em tới mà sếp cũng hỏi loạn
lên làm em cứng cả họng.
Vũ Hân nhìn vào một khoảng lặng trước mặt. Cô đã cố tránh anh bằng cách nhờ
trợ lý đem bản thiết kế tới rồi nhờ Mỹ Phương nhưng có vẻ cô nhất định phải đi
rồi. Dường như với cô, lần nào gặp mặt anh cô cũng làm tổn thương anh…Cô… thực
sự không muốn làm tổn thương anh thêm nữa…
…
- Cậu Nguyên ở trên phòng, thưa cô.
- Dạ!
Người giúp việc nhà Mạnh Nguyên là một người phụ nữ đứng tuổi. Vũ Hân được
một người lớn tuổi xưng hô như vậy nên có cảm giác không quen. Cô bước chân lên
tầng hai và tìm căn phòng, nơi mà sếp tổng của cô đang ở đó dưỡng bệnh.
Vũ Hân gõ cửa, không thấy ai trả lời. Gõ cửa lần nữa… cũng không thấy ai lên
tiếng, trong lòng cô bỗng dấy lên một cảm xúc đáng sợ. Cô mạnh dạn bước vào. Một
cảnh tượng chẳng mấy lạ lẫm và đáng để hoảng hốt thế nhưng nó lại khiến Vũ Hân
như rơi vào một cái hố sâu đáng sợ. Mạnh Nguyên đang nằm im trên giường, lưng
quay về phía cô và đắp chăn ngang cổ. Bên cạnh giường còn có cả túi truyền nước
biển nữa. Dường như anh bị ốm rất nặng.
Mạnh Nguyên khẽ mở mắt và chờ đợi. Anh đã định ngồi dậy mở cửa khi nghe thấy
Vũ Hân gõ lần thứ hai, nhưng nghĩ thế nào thì anh cũng muốn cô tự mở cửa và bước
vào hơn. Cuối cùng thì cô làm như anh dự đoán thật. Cô luôn như vậy, lúc nào
cũng tìm cách hắt hủi anh rồi lại trốn khỏi anh. Dù có là người gây ra lỗi lầm,
là người làm tổn thương anh, cô vẫn cứ lảng tránh anh. Anh đã cố gắng lại gần
nhưng cảm thấy mỗi lúc nghĩ rằng đã được ở gần cô thì khoảng cách cũng vì thế mà
trở nên xa hơn.
Dạo này anh với cô có quá nhiều hiểu lầm, có quá nhiều tổn thương. Anh cũng
vì lí do đó mà không tài nào tập trung vào công việc được. Tâm trí lúc nào cũng
bị phân tán tư tưởng tới mức phát bệnh. Hôm nay người đưa bản thiết kế tới đáng
lẽ phải là trưởng phòng thiết kế của W nhưng có điều anh muốn Vũ Hân đem tới thì