
ả?
- Dạ!
- Đi đi.
- …
Vũ Hân ngẩn người nhìn mẹ mình đang chuyên tâm vào việc nấu nướng. Hình như
vì mẹ cô đang xào nấu nên âm thanh của tiếng nói bị loãng và khiến cô nghe nhầm
thì phải. Vũ Hân đưa tai lại gần phía mẹ cô và hỏi lại.
- Mẹ nói gì cơ, con không nghe rõ?
- Mẹ không giữ mày đâu.
Tuy không phải câu trả lời ban nãy nhưng… cũng cùng một ý cả. Cô ngửa mặt,
nhăn nhó nhìn mẹ mình rồi gục mặt xuống bàn kêu hức hức vài tiếng cho thật đáng
thương. Thực chất cô cũng đang băn khoăn thôi chứ không phải là quyết định không
đi. Cô cứ nghĩ mẹ mình sẽ níu kéo cô ở lại, sẽ sụt sịt vài tiếng than thở nếu xa
con gái thì sẽ ra sao. Ai ngờ… tất cả đều nằm ngoài dự đoán của cô. Cô biết mẹ
mình rất mạnh mẽ nhưng… không phải là tới khi con gái xa mình rồi mà vẫn không
cảm động chứ???
- Mẹ không cần con ở cạnh sao?- Vũ Hân mè nheo.
- Nặng nợ thì có.
- Mẹ…
Bà Bích dừng tay rồi chăm chú nhìn cô con gái đang giương đôi mắt nai nhìn
mình. Tới giờ này rồi mà con bé này vẫn chưa kiếm được một thằng rể cho bà được
nhờ. Bà khá tự hào về ngoại hình của con gái mình, tính cách nó cũng không phải
loại kiêu căng, khó ưa gì cả. Nó cũng được lòng rất nhiều người mà không hiểu
sao cho tới giờ vẫn không dẫn được thằng nhóc nào về ra mắt bà cả. Dù nó có
giỏi, có kiếm được nhiều tiền tới mấy mà bên cạnh không có thằng đàn ông thì
cũng… vứt.
- Con biết con không phải con một nhưng mẹ cũng không nên như thế chứ.
Đúng, gia đình này có nếp có tẻ. Vũ Hân có anh trai mà anh trai cô còn lấy vợ
rồi. Bà đã có hẳn một đứa cháu nội để bồng rồi, có điều bà vẫn lo cho đứa con
gái ngây khờ kia. Bà không cần biết trước đây có bao nhiêu người thích nó, có
bao nhiêu người quỳ rạp dưới chân nó. Cũng chẳng cần biết nó yêu bao nhiêu
người, đá đít hắt hủi bao thằng đàn ông. Giờ bà chỉ biết là nó không có ai để ý
tới và đang rơi vào trạng thái báo động của việc “chống ề”. Giờ nó chạy về thông
báo là được sếp tiến cử vào Nam cùng thì ánh mắt bà sáng lên ngay lập tức. Khả
năng cái vị giám đốc ấy có cảm tình với con bà là khá cao. Mà nếu chưa thích thì
lửa gần rơm lâu ngày cũng bén thôi. Vì thế bà chẳng việc gì mà phải giữ Vũ Hân
lại cả.
- Ừ, đi đi. Đi mở mang đầu óc đi.
- Mẹ không buồn à?
Vũ Hân nheo nheo mặt hỏi. Hóa ra thứ cô muốn hỏi là cái này. Là người sống
tình cảm nên Vũ Hân rất muốn được chiều chuộng, được quan tâm và ví như lần đi
xa này, cô muốn được mẹ… níu kéo. Vì như thế cô mới biết mẹ rất yêu thương và
quan tâm cô. Nhận thấy ánh mắt mong chờ của Vũ Hân, bà Bích tặc lưỡi gật gù.
- Buồn chứ, nhưng không thể bắt mày ở nhà với mẹ được. Con gái lớn rồi phải
sống cho mình chứ. Đừng nghĩ tới bố mẹ nhiều quá. Cơ hội lần này rất tốt nên
nhận lời và vào Nam. Trong đó có bác Hằng mà, có phải không có người thân đâu mà
lại sợ cô đơn.
Vũ Hân thấy mũi mình cay cay trước lời nói đầy yêu thương ấy. Cô đưa tay chùi
chùi khóe mắt rồi khẽ sụt sịt. Đấy, phải như thế chứ, ít ra cũng phải nói lý như
thế mới dễ nghe chứ. Bà Bích biết con mình xuôi lòng thì khẽ vuốt tóc nó rồi
cười hiền.
- Đi đi rồi nhớ đem về một thằng rể ngoan, giỏi cho mẹ là được.
Vũ Hân dừng lại nhìn vào đôi mắt sâu, sáng lên như đèn pha của mẹ mình thì cô
chợt lừ mắt. Hóa ra là vì muốn có con rể nên mẹ cô mới đẩy cô đi như thế. Ngọn
lửa tủi thân trong lòng Vũ Hân dâng lên hừng hực, cô nhìn thẳng vào bà Bích rồi
nói.
- Mẹ có phải mẹ ruột của con không vậy?
- Mày dám nói với mẹ vậy hả?- Bà Bích cũng nói luôn.- Mẹ là mẹ nghĩ cho mày
đó.
- Đã vậy con ứ đi nữa.- Vũ Hân vùng vằng khỏi cánh tay bà Bích.
- Ơ hay, cơ hội ngàn năm có một, sao lại…
- Con ở nhà ăn bám mẹ, không đi lấy chồng nữa.
Nói rồi cô hậm hực đi lên phòng bỏ lại bà Bích ở đằng sau tức giận đùng
đùng.
- Thế thì mày sắp hành lý rồi ra khỏi nhà ngay nghe không?
Thế là cuộc chiến giữa hai mẹ con xảy ra trong hai tuần liền. Mãi tới lúc Vũ
Hân chuẩn bị lên đường bà Bích mới sụt sịt khóc lóc. Vũ Hân thừa biết mẹ mình
nói thế thôi nhưng trong lòng lại rất yêu thương cô nên cô chỉ giả bộ lờ bà đi
để bà thể hiện tình cảm của mình ra mà thôi.
Thấy màn chia tay đầy nước mắt của gia đình Vũ Hân, Hữu Thiên khẽ cười và
lặng đứng phía sau. Nhưng sự có mặt của anh đã lọt vào mắt bà Bích, bà đi tới
cầm tay Hữu Thiên nói rất trịnh trọng.
- Nhờ cậu cả, nhờ cậu chăm sóc Vũ Hân nhà tôi…
- Mẹ…- Vũ Hân nhăn mặt vì thấy mẹ mình hơi quá đà liền lại gần kéo áo bà.
Bà Bích thấy thế đẩy Vũ Hân ra chỗ khác rồi lại cúi người thủ thỉ với Hữu
Thiên điều gì đó mà cô cứ thấy Hữu Thiên nhìn mình tủm tỉm cười. Đã thế ánh mắt
anh lại rất chi là… đểu nữa chứ. Chợt cô thấy lạnh sống lưng liền rùng mình một
cái thì bà Bích cũng đã kết thúc xong màn thầm thì bí mật với giám đốc của
cô.
- Vâng, cháu sẽ chăm sóc Hân thật tốt. Bác đừng lo bác gái.- Hữu Thiên cười
tỏa nắng.
- Cảm ơn cậu nhé, cậu Hữu Thiên.- Bà Bích vỗ nhẹ vàng mu bàn tay Hữu
Thiên.
Vũ Hân cười nhạt khi hai người đó quay ra nhìn mình. Cô nuốt khan và đánh mắt
đi chỗ khác. Không hiểu hai người đó nói gì mà giờ lại nhìn cô như thế. Quả t