80s toys - Atari. I still have
Nghiêm Bên Trái Quay

Nghiêm Bên Trái Quay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322320

Bình chọn: 8.00/10/232 lượt.

ốn nói là có quá nhanh hay không, chứ không nói là không kết hôn.”

“Xì xầm cái gì vậy? Nói lớn một chút.” Anh cau mày, mặt lạnh.

“Báo cáo đoàn trưởng, tôi nói ‘thổ phỉ thổ phỉ thổ phỉ’.” Cô hắng giọng rống, bộ dáng “không khuất phục vũ lực”.

Thấy vẻ mặt cô cứng lại, cái miệng nhỏ nhắn quật cường mím lại, trong đôi

mắt còn mang theo oán khí, nhìn thẳng chằm chằm một chỗ cũng không nhìn

anh một cái. Anh lập tức không kiềm chế được, hì hì một tiếng, vui vẻ

bật cười.

Trong lòng Tống Mộ Thanh khẽ run run, khuôn mặt tức

giận xấu hổ đến dọa người. Nghe hì hì một tiếng, quay đầu nhìn thấy vẻ

mặt cười hả hê của anh lập tức hiểu được, tự mình làm tự phải chịu. Có

lẽ là chưa hết xấu hổ, hiện tại cũng không còn tức giận, chỉ vào mũi anh mắng: “Tiểu nhân!”

Lận Khiêm bắt được ngón tay của cô, cười đến đê tiện nói: “Binh bất yếm trá.”

Cô khinh bỉ liếc anh một cái: “Một đại lão gia đấu với một cô gái yếu đuối như em, anh thắng cũng không cần dùng võ.”

“Vậy một lần nữa, anh để cho em thắng.” Anh dắt ngón tay cô, đặt lên môi

mình, nhẹ nhàng gõ, trong giọng nói hoàn toàn là mập mờ.

Sao Tống Mộ Thanh có thể không nhìn ra, ánh mắt anh híp lại, hoàn toàn thành một đường cong, sắc đen trong mắt càng đậm, ánh mắt kia đều mang theo lưỡi

câu.

Nếu là trước kia, cô nào nghĩ được anh bề ngoài nghiêm chỉnh nghiêm túc bên trong lại có phương diện này.

“Lận Khiêm.” Cô gọi anh.

“Ừ?”

Anh nâng giọng, giống như một cọng lông vũ khẽ đảo qua trong tim Tống Mộ

Thanh, lập tức “lộp bộp” một tiếng, trong lòng giống như có đồ vật gì

rơi xuống vậy.

Cô nuốt nước miếng một cái, gian nan mở miệng: “Em phát hiện vẻ ngoài lạnh lùng như băng hấp dẫn em trước kia của anh đều

là giả vờ.”

“Hiện tại anh không hấp dẫn em sao?” Anh khẽ nâng khóe mắt lên nhìn cô.

“……”

Tống Mộ Thanh dùng sức rút ngón tay trong tay anh ra.

nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Trong lúc Lận Khiêm bất mãn lại

ngoài ý muốn rơi xuống trên hầu kết anh, chậm rãi đến gần, dùng đôi môi

khẽ chạm lên động mạch cổ, gần sát đến lỗ tai anh.

Giọng điệu êm ái chậm chạm, mị hoặc mà nói: “Hiện tại… Anh ở đây câu, dẫn em.”

Trong đầu Lận Khiêm “bùm” một tiếng, giống như pháo hoa nổ tung một dạng.

Hai tay chống nạnh của Tống Mộ Thanh bị anh bắt lấy, hoàn toàn dán sát trên người của anh. Đang cảm thấy ngượng ngùng khi nơi chống đỡ chính là

vùng nóng bỏng kia, lại cảm thấy ngón tay của anh giống như có ma pháp,

từ sống lưng đến eo cô, một đường quạt gió một đường thổi lửa, chọc cho

cô không nhịn được nhẹ nhàng run rẩy. Cuối cùng tiếp tục đi xuống, xâm

nhập, bắt đầu như cô nói, dùng ngón tay… câu, dẫn cô.

“Lận Khiêm… Lận Khiêm…” Cô khẽ giãy giụa trên người anh, giọng nói run rẩy gọi tên của anh.

“Ừ, anh biết rõ.”

Anh mới không biết.

Cô dùng sức liếm môi, trong cổ họng phát ra âm thanh nức nở. Anh lật người một cái, đè cô xuống dưới. Hai thân thể có chút khoảng cách, Tống Mộ

Thanh càng thêm bất mãn, bắt đầu giằng co.

“Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn…” Anh ngậm môi của cô, mơ hồ dụ dỗ.

……

Tống Mộ Thanh bắt lấy vai đẩy anh, Lận Khiêm cho là cô không thoải mái,

buông cô ra, cô lập tức thở hổn hển nói: “Em… em muốn ở phía trên.”

Như cô nói, anh vừa dùng lực, lập tức thay đổi cô thành ngồi trên người

anh. Vị trí như vậy khiến Tống Mộ Thanh cảm thấy toàn thân không được

che giấu, e lệ.Thật lâu cô không cử động, lúc bắt đầu nảy sinh ý nghĩ

thoái lui lại bị anh dùng lực, không nhịn được âm thanh rên rỉ bật lên

từ trong miệng. Giận trách trừng mắt liếc anh một cái, Lận Khiêm lại cảm thấy cái liếc này thật tiêu hồn. Hồn, mất. Xương, không nhịn được thúc

giục nâng cô.

“Ngoan ngoãn, đừng lộn xộn…” Tống Mộ Thanh ngồi trên bụng anh, trong mắt thoáng qua tia giảo hoạt.

“Tống Mộ Thanh!” Lận Khiêm cắn răng nghiến lợi, cô đây chính là đang trả thù

anh vừa rồi “binh bất yếm trá”? Hận không được lập tức đè cô xuống phía

dưới, nhưng cố tình lại không bỏ được cảnh tượng ở trước mắt.

“Ngoan… Nghe lời.” Cô cười hả hê, chậm rãi hoạt động.

Tống Mộ Thanh dẫn Lận Khiêm đi gặp bà ngoại cô, bà ngoại cô vô cùng cao

hứng. Kể từ sau khi ông ngoại cô qua đời, lão nhân gia người một mình ở

trong viện nhà mình dưỡng lão, mặc dù có người cẩn thận chăm sóc, nhưng tinh thần và thân thể cũng không bằng lúc trước. Nằm trên ghế xích đu

trong sân, thấy có người tới híp mắt hỏi: “Có phải Thanh Thanh tới

không?”

Tống Mộ Thanh không biết “Thanh Thanh” trong miệng bà đến tột cùng là nói cô hay là Tô Thanh. Chỉ là đến gần, lão nhân gia thấy

rõ người tới biểu tình mừng rỡ trong mắt đột nhiên biến thành vài phần

mất mác. Tống Mộ Thanh đứng ở trước người bà, giả vờ tức giận nói: “Nếu

bà không vui khi nhìn thấy cháu, vậy cháu đi là được.”

Lúc này bà mới vui lại, lôi kéo tay Tống Mộ Thanh, trọng giọng nói còn coi cô như

là đứa trẻ mà dụ dỗ. Nếp nhăn trên mặt càng khắc sâu thêm khi bà khẽ

cười, người trông thấy càng cảm thấy chua xót khó chịu.

Thấy

người đàn ông xa lạ mặc quân phục đứng thẳng ở sau lưng Tống Mộ Thanh,

tay bà run rẩy vịn Tống Mộ Thanh đứng lên, đeo kính lão trên cổ lên, lô