XtGem Forum catalog
Nghiêm Bên Trái Quay

Nghiêm Bên Trái Quay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322253

Bình chọn: 7.00/10/225 lượt.

cũng bắt đầu trượt, cũng đụng phải một bên núi.

Trong lúc đang cảm thấy may mắn, lại phát hiện bình xăng được bọc đầy

sợi bông trong quá trình trượt đã bị băng nhọn xé rách, bình xăng cũng

bị quét nứt một đoạn dài. Xăng nhanh chóng chảy đầy đất kết thành băng.

Thật là họa vô đơn chí. Lận Khiêm chửi thề trong miệng một tiếng, nhân viên

cần vụ và binh sĩ chạy tới báo tin giống như bị tưới gió lạnh, rung mình một cái, sửng sốt đứng ở đó chờ chỉ thị.

“Còn đứng ngây đó làm

gì? Khuân đồ!” Anh tức thiếu chút nữa lấy mũ đập lên đầu họ. Nói xong

cũng không để ý ngang hông, nắm dây thừng bò lên mui xe. Cả sườn xe đột

nhiên rung lên một cái, Lận Khiêm đứng ở trên mui xe giống như bị gió

lớn quét đi lảo đảo một cái. Mọi người dưới đất căng thẳng trong lòng,

theo bản năng đưa tay ra bắt.

May mắn động tác Lận Khiêm linh

hoạt, hai ụ đã còn lại cũng không đứt rời lập tức. Lận Khiêm cắn răng

dùng dao quân dụng bên mình phá vỡ mui xe, gạt tuyết trên trần xe đi,

“xoẹt xoẹt” một tiếng, sau đó dùng sức kéo ra một bọc vật liệu ném xuống phía dưới xe.

Thấy thủ trưởng mình ra trận, có người bắt đầu bò

lên xe, nhiều người lên ngược lại sẽ tăng thêm sức nặng của sườn xe, hết nhanh hơn. Vì vậy chỉ ba người ở trên mui xe ném, còn lại vội vã ném đồ lên xe phía sau.

Người lái xe đứng ở ben đường đột nhiên quát to lên: “Mau xuống đây, xe sắp lật rồi.”

Anh ta vừa dứt lời, Lận Khiêm liền cảm thấy sườn xe bắt đầu nghiêng ra bên

ngoài, dưới lòng bàn chân không yên, cũng không xem cao bao nhiêu mét,

dưới đất là băng cứng rắn, tung người một cái cùng nhảy xuống theo hai

người kia.

Chỉ nghe đùng đùng mấy tiếng vang, xe tải quân dụng

giống như một con vật khổng lồ lăn xuống vách núi, tiếng vang ầm ầm chấn động mặt đất, người cũng run lên hai cái. Mọi người còn chưa lấy lại

tinh thần, thân núi bên kia đường cũng có tiếng động vang lên, người

tinh mắt phát hiện một tầng một tầng tuyết, trùng trùng điệp điệp lao

xuống.

“Mau tránh ra…”

“Cẩn thận, đoàn trưởng…”

Căn bản Lận Khiêm không nghe rõ ai đang gọi anh, không phân rõ phương

hướng, chỉ bằng trực giác khi huấn luyện dã ngoại luyện thành ngay tại

chỗ lộn mấy vòng về phía bên cạnh. Đột nhiên sau lưng cảm thấy một luồng lực mạnh, bị tông về phía trước đến mấy mét.

Tất cả chỉ xảy ra

trong hơn mười giây, tất cả mọi người giống như bị định trú, cho đến khi gió từ trên cao nguyên thổi đến làm cho người ta hít thở không thông,

tất cả tiếng vang đều biến mất, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đống tuyết đi qua trên đường lớn như ong vỡ tổ kia để lại phía dưới một

chút màu ô liu.

**

Tống Mộ Thanh đột nhiên thức tỉnh, ngồi dậy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Cô không nhớ rõ là mình gặp ác mộng gì, nhưng loại cảm giác biết rõ là

mộng lại không thể tỉnh lại, ở trong mộng rơi thẳng xuống, thậm chí

không biết rơi vào nơi nào, cảm giác giống như là có một bàn tay, gắt

gao bóp cổ cô, khiến cho cô không thở nổi.

Cô lau trán một cái.

nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cầm điện thoại di động lên liếc

mắt nhìn, không có cuộc gọi nào gọi tới. Vừa mới đặt xuống, liền truyền

đến tiếng gõ cửa.

Cô bé thư ký dò đầu vào, cười duyên nói: “Lão đại, có một anh lính tìm chị.” Nói xong còn mập mờ mở lớn hai mắt.

Tống Mộ Thanh lập tức đứng lên, nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, trực giác nói

nhất định Lận Khiêm đã xảy ra chuyện. Vội vàng hấp tấp đi nhanh mấy bước đến cửa, chỉ thấy người đứng ở cửa có chút quen mắt. Nhận ra là nhân

viên cần vụ tiểu Trần của cậu Lận Khiêm, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ngoại Lận Khiêm ước gì cô không có chút quan hệ với Lận Khiêm, nếu như

anh xảy ra chuyện, thông báo với cô cũng sẽ chỉ là những người quen

trong doanh trại của anh.

“Có chuyện gì sao?” Tống Mộ Thanh đưa

ra sắc mặt hòa hoãn. Bất kể nói như thế nào, tiểu Trần giúp Diệp Hoài

Nam trả tiền cho anh ta.

Tiểu Trần đứng thẳng người, giọng nói cứng rắn nói: “Thủ trưởng muốn gặp cô.’

“Là Sư trưởng Trương hay là ông cụ Trương?” Tống Mộ Thanh buộc tóc lên, hỏi.

Tiểu Trần dừng một chút, ánh mắt nhìn Tống Mộ Thanh có chút biến hóa. Dường

như là bất mãn với xưng hô “ông cụ Trương” của cô: “Là lão thủ trưởng.”

Cô vô thức nhíu nhíu mày, ngẩng đầu lên đã giãn ra: “Làm phiền anh ra

ngoài chờ tôi một chút.” Liếc nhìn cô bé thư ký, ý bảo cô: “Đây là khách quý, nhất định phải cẩn thận tiếp đãi.”

Nhưng có lẽ cô bé thư ký làm việc chưa lâu với cô, không khỏi có chút không ăn ý, bản lãnh nhìn

mặt mà nói chuyện cũng chỉ học được ba phần của Tống Mộ Thanh. Vừa nghe

“anh lính” này nói chuyện với lão đại mình với giọng không tốt, liền tự

chủ trương cho là Tống Mộ Thanh nói “cẩn thận tiếp đãi” là có thâm ý

khác.

Vì vậy, sau khi Tống Mộ Thanh thay một bộ quần áo trong

phòng nghỉ tạm thời đi ra ngoài, nhìn thấy nét mặt kinh ngạc của tiểu

Trần. Sắc mắt thối, sống lưng cứng còng ngồi ở một bên. Mà cô bé thư ký

lại vẻ mặt cảnh xuân rực rỡ, nhìn thấy cô lập tức tranh công cười lên.

“Chúng ta đi thôi.”

Tiểu Trần lập tức đứng lên, giống như chạy trốn đi tới cửa thang máy trước.

Tống Mộ Thanh ngồ