
Tiền cũng được, quan hệ cũng được, đây đều là
những thứ hiện tại cô cần.” Ông cụ nói.
Tống Mộ Thanh không phủ
nhận, hai thứ ông cụ nói này hiện tại đối với một công ty mà nói thì
chính là bùa cứu mạng, nhưng so với Lận Khiêm, một công ty thì có coi
là gì chứ?
“Ông nói rất đúng, nhưng mà ông đã quên một chuyện, tiền tài và quan hệ mà ông nói, Lận Khiêm cũng có thể cho cháu.”
Mẹ Lận Khiêm để lại một phần di sản cho anh thừa kế, căn nhà vùng ngoại ô
kia chính là dùng một phần nhỏ di sản đó để mua. Tuy nói hiện tại địa vị của anh ở doanh trại còn kém xa ông cụ Trương và Sư trưởng Trương,
nhưng nhiều năm như vậy, cũng có một đám người quen, tích lũy các mối
quan hệ của mình.
“Tất nhiên, cháu và anh ấy ở cùng nhau cũng
không phải là vì hai thứ này.” Cô nhìn qua Lý Chấn Hoa đi qua một bên
nghe điện thoại, tầm mắt lại trở lại trên người ông cụ Trương, bình thản nhìn ông, tuyệt không đỏ mặt mà nói: “Cháu yêu anh ấy. Cho nên mục đích của cháu và ông đều giống nhau, muốn cho anh ấy hạnh phúc, để cho cuộc
sống sau này của anh ấy trải qua tốt hơn. Mặc dù phương thức của cháu
khác với của ông, có lẽ còn mâu thuẫn lẫn nhau. Ông hi vọng anh ấy thuận buồm xuôi gió trong sự nghiệp, nếu như có một người cha vợ quyền cao
chức trọng, như vậy sau này ông trăm tuổi tiền đồ của anh ấy vẫn được
đảm bảo. Mà cháu cảm thấy Lận Khiêm không nghĩ giống ông.” Cô ngừng một
chút: “Anh ấy là người tâm cao khí ngạo, từng bước từng bước đi tới vị
trí hiện tại, đều dựa vào máu và mồ hôi của mình liều mạng mới có được.
Đến quan hệ với ông anh ấy cũng không dùng, làm sao có thể muốn dựa vào
người khác? Cháu tin tưởng năng lực của anh ấy, mấy chục năm sau, có lẽ
vì cuộc sống hòa bình, anh ấy không có thành tựu như ông bây giờ, nhưng
nhất định sẽ không làm ông thất vọng.”
“Cháu cũng tin tưởng,
những người mà ông chọn cho anh ấy nhất định anh ấy sẽ không vừa mắt.
Bởi vì ngoại trừ cháu ra, không người nào có thể cho anh ấy nửa đời sau
hạnh phúc!” Cô ngẩng đầu, tự tin cười nói.
Sắc mặt ông cụ Trương biến đổi, còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy có một bóng người hấp tấp lao ra từ phòng bên cạnh.
“Chị dâu, chị thật sự quá là xinh đẹp xuất sắc rồi, em sung bái chị quá. Em
ghi âm đoạn hội thoại này rồi, đợi lát nữa sẽ gửi cho anh em, chắc chắn
anh ấy mà nghe được thì cảm động muốn chết.” Trương Thiến Thiến vây
quanh Tống Mộ Thanh, huơ tay múa chân vẫy cái điện thoại trong tay nói.
Đi theo sau Trương Thiến Thiến chính là mợ của Lận Khiêm, chính là vị phu
nhân đoan trang cao quý từng gặp ở trong doanh trại lần trước. Bà nhìn
Trương Thiến Thiến nghịch ngợm, trong mắt đều là cưng chiều không thể
làm gì, đối diện với ánh mắt của Tống Mộ Thanh, hòa thiện mỉm cười với
cô.
Nghĩ đến chắc tiếng cười thanh túy vừa rồi chính là do Trương Thiến Thiến phát ra rồi.
Tống Mộ Thanh gật đầu với mợ của Lận Khiêm một cái, đang muốn nói chuyện thì thấy Lý Chấn Hoa cúi người nói nhỏ gì đó vào bên tay ông cụ Trương. Lập tức ông cụ sắc mặt đại biến, thậm chí hoảng sợ lập tức đứng lên.
“Người yên tâm… Mặc dù xe… Không có việc gì. Đã thông báo… Lão đại…”
Cả trong phòng chỉ có Trương Thiến Thiến không nhận thấy được không khí
khác thường, còn vậy quanh Tống Mộ Thanh vui mừng nói gì đó/ Tống Mộ
Thanh chỉ nghe thấy trong đoạn nói đứt quãng của Lý Chấn Hoa có lời an
ủi, cả trái tim cũng nhảy lên.
Nhất định Lận Khiêm đã xảy ra chuyện, nhất định là như vậy.
Tống Mộ Thanh nhìn sang mợ của Lận Khiêm, bà cũng lộ vẻ mặt lo lắng, như vậy càng thêm xác định suy nghĩ trong lòng cô. Đang muốn hỏi, lại bị một
ánh mắt của ông cụ Trương cắt đứt.
“Chấn Hoa, đưa cô ấy về.” Ông cụ nhìn chằm chằm Tống Mộ Thanh, phân phó Lý Chấn Hoa.
Lý Chấn Hoa tự mình lái xe, Tống Mộ Thanh lo lắng ngồi ở ghế sau. Mỗi một
lần muốn mở miệng hỏi có phải Lận Khiêm xảy ra chuyện gì không, nhưng
lại sợ câu trả lời của ông xác nhận phỏng đoán trong lòng mình.
Lý Chấn Hoa quan sát cô vài lần qua kính chiếu hậu, trong lòng âm thầm gật đầu.
Người như Khiêm Tử, quá nhu nhược căn bản là không giữ chặt nổi nó. Lấy một
cô bé cả ngày chỉ biết khóc lóc kêu than ở bên người, nếu là ông thì cảm thấy phiền vô cùng, chưa nói đến việc Khiêm Tử là người không có kiên
nhẫn mà thương hương tiếc ngọc. Phụ nữ quá mạnh mẽ… Cả ngày sống trong
doanh trại múa đao múa kiếm còn chưa đủ, lại còn đặt trong nhà một người nói không quá ba câu liền động thủ? Ai chịu nổi. Cô bé này, chỉ lấy
việc cô bé lần đầu chặn lại lời nói của lão thủ trưởng, cũng đã nhìn ra
được là người có dũng có mưu. Mặc dù chiếm thượng phong, nhưng cũng
không gây sự, chỉ lấy tình để cảm động lý lẽ. Ai cũng không phải là tâm
địa sắt đá, nhất là một người tất cả chỉ vì cháu ngoại.
“Cháu không tò mò chú nói gì với lão thủ trưởng sao?” Ông hỏi.
Trong lòng Tống Mộ Thanh “lộp độp” một tiếng. “Vâng… Lận Khiêm?”
Lý Chấn Hoa gật đầu một cái: “Ở Tây Tạng gặp phải trận bão tuyết lớn trăm
năm có một, xe bị hỏng, bị thương nhẹ, cũng không có gì đáng ngại.”
Dù ông nói như vậy, Tống Mộ Thanh vẫn không yên lòng. Người như Lý Chấn
Hoa,