Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325433

Bình chọn: 8.5.00/10/543 lượt.

en lường được sẽ bị chính Arrow hỏi lại, nhưng hắn vẫn muốn nói.

- Là gì cũng được, nhưng không bao giờ là em rể- Arrow vẫn không giảm

phong độ, hắn không thích nhắc lại những câu hỏi của người khác.

- ...- Arrow đã trả lời thông minh lắm, Ken thích câu trả lời đó, hắn

thấy ở Arrow một thứ tự do giành cho Moon, không giống hắn- Được!- Ken

đẩy tay của Arrow ra, hắn chỉnh lại vạt áo.- Nhưng chưa bao giờ ta thua

cậu cả!- Thế thượng phong trở về với hắn.

Arrow như càng điên tiết hơn, từ đêm qua, hắn đã điên với lũ người

Devils rồi, cả thằng nhóc Yun và Moon nữa. Nay lại thêm một người đổ dầu vào vũng lửa rực cháy.

- Binh!- Arrow không nể nang gì nữa, hắn dùng cú đấm ngắm thẳng vào mặt Ken. Nếu như lúc này có súng trong tay, chắc hắn cũng đã bóp cò luôn.

Không kịp phản kháng, Ken lĩnh trọn một vố đau, rơm rớm máu. Má trái hắn đỏ ngàu, hiện rõ nắm đấm của Arrow. Ken nói đúng, hắn luôn đi trước

Arrow một bước, cao hơn Arrow một bậc, vậy nhưng tất cả đều lầm tưởng

hắn hơn Arrow nên được làm thủ lĩnh, mà chưa ai từng nghĩ, là do số

phận. Arrow đâu có kém cạnh gì, chẳng qua chỉ là hắn sinh sau và cha của hắn cũng chỉ là người thứ hai. Cha truyền con nối đúng trong trường hợp này, Arrow đã nhịn nhục quá nhiều, hắn thường phải nín thở mỗi khi bị

cha chỉ trích về những gì mình đạt được, ông ta đâu quan tâm đến rằng,

những việc Arrow làm thậm chí còn đạt kết quả hơn cả Ken, chỉ là Ken đã ở vị trí quá cao, chẳng ai có thể dám không “tâng bốc”.

Arrow bỏ đi ngay, hắn cũng không muốn xảy ra cuộc chiến giữa hai anh em, dù sao thì hắn cũng đã quen với những kiểu bị xúc phạm thế này ròi, hết cha, rồi tới mẹ, giờ thì là anh mình. Nhưng hắn vẫn tin, sẽ có một thứ

hắn sẽ phải hơn Ken, không đời nào mọi thứ đều hoàn hảo cả. Có lẽ nào,

sẽ là em! Thôi thì hôm nay, và những ngày đã qua, hắn chấp nhận nuốt một trái đắng!

*

* *Ruby rít một điếu xì gà, quý cô nở một nụ cười thâm độc.

- Con nhỏ đó sao rồi?

- Kế hoạch đã thất bại- Một lão già từ bên cố vấn hậu thuẫn với cô gái quyền quý này.

- No no! Sao ta nghe nói, Arrow đã đến cứu nó?- Cô ta gọi tên cái người mà đáng lẽ phải là Sếp của mình một cách thiếu tôn trọng, chứng tỏ,

những ham vọng của cô ta lớn lao.

- Chính xác, nhưng... đó là thất bại, chúng tôi xin lỗi vì không giết

con nhỏ đó được.- Thêm cô thư kí đi cùng lão già dè dặt cất tiếng. Ngay đến cô thư kí này nhìn người phụ nữ tên Ruby kia còn thấy mê mẩn, có

chút đố kị phụ nữ, thì những đám đàn ông trong đây đều ngất ngây trước

vòng một cực chuẩn ấy.

- Ta thấy thành công đó chứ! Con nhỏ đó cho luôn Arrow- em rể ta, đâu

liên quan gì đến ta! Hay đấy, có thêm Arrow sẽ là một quân cờ trong bàn

cờ vốn rất đẹp của ta đây! Ha ha!- Quý cô nở một nụ cười vô cùng quyến

rũ, hương thơm trong hơi thở toát lên nét sắc sảo trong từng lời nói.

- Ý là...- Ôn già ngập ngừng,...

- Ken à! Chàng không thoát nổi ta đâu!- Cô ta nhìn thẳng vào bức ảnh con chim đại bàng và nói. Moon mở mắt, đầu em vẫn còn chong chóng quay vòng vòng, đã ngủ một giấc dài mà người vẫn mệt quá. Sau khi vươn vai, em nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu đen. Hôm

qua, em nhớ là đã ở cùng Yun trong một căn phòng, rồi sao thì không nhớ

nữa, chắc là đã bị tiêm thuốc mê, nhưng sao giờ lại về đây. Còn Yun nữa, cậu sao không có mặt, Moon trấn tĩnh lại, nếu như em nằm trên giường

Sếp thì Sếp ngủ ở đâu, em quay mình sang bên, ơ, không có chiếc giường

màu trắng nhỏ kê gần. Moon giật mình khi không biết mình đang ở đâu, căn phòng này, giờ thì em để ý, tường đâu phải làm bằng kính, mà là lớp bê

tông ấy chứ, còn đồ vật trong phòng không giống những thứ mà em vẫn

thường nhìn.

Sao em chẳng nhớ gì hết, không thể hình dung được gì hơn. Em chẳng lẽ lại được cứu sống, phải rồi, nhưng còn Yun đâu mất rồi?

- Yun!- Moon chưa thể ngồi hẳn dậy, nhưng tình thương em dành cho cậu thì có thể.

Rồi cánh cửa phòng mở, có bóng người bước vào, Moon không dấu khỏi sự lo lắng, tiếng chân này em không nghe quen, nhưng nếu để ý kĩ thì đã

từngcó những kỉ niệm. Arrow bước vào, tay hắn cầm một cốc nước và tay

bên kia là một nắm thuốc. Tiến lại gần em, hắn không hề tỏ thái độ như

lúc nhỏ.

Moon không tin vào đôi mắt mình, là Sếp nhỏ chứ không phải một ai khác,

em dụi mắt, hay chăng em đang nhìn nhầm, vì giữa hai người Sếp có kha

khá điểm giống nhau. Nhưng không, em không nhầm, đôi mắt màu đen cô độc

đó không bao giờ có thể quên được. Chính là đôi mắt đã “trao” cho em

những tháng ngày ác mộng, và cũng chính là đôi mắt lưu luyến nhìn em khi em bước đi cùng Ken.

Lại là một tai họa gì nữa đây? Không bao giờ em gặp hai người Sếp của

mình mà không nghĩ tới hai chữ “tai họa”. Tự nhiên lại nhói đau nơi đỉnh đầu, ngày ấy không ai khác ngoài con người này đá chân vào đầu em mỗi

khi gọi em dậy để sai bảo. Em đau lắm, một nỗi đau còn ghê sợ hơn thế,

là hình bóng cuối cùng của mẹ hiện về,...

Arrow đến bên, hắn đã “ưu tiên” cho em được nằm trên giường mình, nhẹ

dùng cánh tay nâng em dậy. Từng cử chỉ của hắn như dòng điện xoay chiều

vậy, tại sao lại là xoay c


Teya Salat