
à
chạm được vào “ông tời” cơ chứ, Moon chẳng cần ai ban cho em cái chết
nữa, em tự làm được. Không được quyền dùng dao để một nhát vĩnh biệt,
một cái đấm, rồi nhiều cái đấm như thế, hàng trăm, hàng tỷ cái nữa sẽ
đưa em yên nghỉ được thôi mà.
Một giọt nước lăn dài trên gò má, chẳng đủ để xoa lấp bất kì thứ gì,
Arrow muốn ôm em quá, nhưng không thế, hắn không có quyền được đụng vào
người em.
Chiếc áo em mặc nay đã ướt đẫm, toàn là niềm đau thôi, sao chưa bao giờ
em có thể khóc lên vì hạnh phúc được chứ? Hạnh phúc thì sạch sẽ, còn em
quá dơ bẩn để nhìn thấy huống hồ được chạm tới. Hạnh phúc treo lửng lơ
để ai cũng đón lấy, còn em què quặt nên không thể,... Hạnh phúc là đốm
sáng trên khung trời, là ánh sao muôn màu lung linh, em mù rồi nên không thể nhìn thấy, hạnh phúc là bản giao hưởng miễn phí, nhưng em điếc rồi
còn đâu,... Cuối cùng em có gì để đón lấy? Chỉ có một cái thúng to đùng
để chất chứa bóng đêm u tối.
Em cười ngây dại, một nụ cười nhạt nhẽo tới vô hồn. Em cười vì cái thúng em đựng ngày càng to ra, càng có thể vơ nhiều thứ hơn. Không thể tìm
lấy một nguồn sáng trong ánh mắt, hay một dấu hiệu của sự sống trong em, không còn lấy một tia hy vọng. Arrow đã sai rồi, hắn đã làm em em đau
thêm lần nữa, và là cái lần kịch điểm. Vì muốn chăm em được sức khỏe, vì em quá gầy, mà đã biến em thành đúng một con búp bê da đen bị kì thị.
*
* *Ánh dương hiện lên sau một đêm mưa lớn, Arrow mở rèm để
đem tới sức sống cho căn phòng. Đêm qua em sốt rất cao, nhưng em đã cố
ngượng dậy để nhìn ông mặt trời. Hắn chủ động trải tóc cho, em thì không còn quan tâm đến những thứ xung quanh nữa. Mái tóc không được quan tâm
tới, trông khô và chẻ ngọn nhiều quá, xơ xác, Arrow luồn ngón tay vào và ngỡ rối, hình ảnh ngày trước mẹ đã từng chăm sóc tới người chị gái, ùa
về. Ngày ấy hắn núp một góc quan sát tình mẫu tử của mẹ, mẹ quan tâm đến chị ấy lắm, còn hắn thì bỏ mặc. Chị mắc nhiều thứ bệnh, và luôn trong
trạng thái sẵn sàng xạ trị. Mỗi sáng mẹ vẫn chải đầu chị, nâng niu từng
sợi tóc ngày một vơi dần đi. Mẹ là một phụ nữ độc ác, nhưng lại hiền từ
với chị, nếu không núp và dõi theo, chắc không thể nhìn thấy mẹ cười
hiền tới thế nào đâu. Arrow trống rỗng, lúc nào hắn cũng chỉ là người
thứ hai.
- Em có biết Mẹ thiên vị với tất cả trừ anh không?- Arrow hướng về phía Mặt Trời, em đã đi thủng vào tim gan hắn rồi.
- Không muốn nghe!- Moon bịp chặt tai, em chỉ giả vờ để đánh lừa bản
thân, hóa ra em vẫn còn tha thiết được sống lắm. Đối với em, Arrow không có nhân cách để nhắc cái từ “Mẹ”, một đứa trẻ 7 tuổi cướp đi mạng sống
của người mẹ từ một đứa bé sơ sinh thì có thể tự do nhắc tới danh từ ấy?
Em không muốn nghe, hắn đượm buồn, có những nỗi buồn khi chia sẻ sẽ được vơi bớt, nhưng không thể chia thêm nỗi buồn cho em được. Arrow đứng dậy và ra khỏi phòng, hắn để em tự do. Giọt nước mắt đã vương trên mái tóc
em, hắn lẽ nào lại khóc?
Cũng có một đứa trẻ khao khát được tình thương giống em, nhưng cách thể hiện sự đồng cảm tàn bạo và đáng sợ quá!
*
* *
Nếu như biết mở lòng với em ngay từ đầu, hẳn giờ có lẽ hắn đã được là
một phần trong cuộc sống em rồi, nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi, điều quan
trọng là cần biết vực dậy, và nỗ lực không ngừng, rồi sẽ có một ngày
khác, ngày bình minh.
Arrow dựa tay vào tường rồi ngắm nhìn em, một tâm hồn cô độc. Dưới ánh
hào quang, em tựa một thiên thần bị mất đi đôi cánh, muốn giũ bỏ để bay
lên thiên đình nhưng không thể. Ánh mắt nâu trở lại vào trong, rồi vô
tình dừng lại chỗ hắn, và nhìn hắn. Cái ánh mắt này, hắn đã từng nhìn
thấy ở đâu rồi nhỉ? Quen quá, cũng là khi hắn lẻ loi có một ánh mắt đã
nhìn hắn như thế, là ai vậy, không nhớ nổi nhưng rõ lắm, cả dáng người
thanh mảnh kia,...
Thêm một đêm nữa hắn mất ngủ, chiếc
ghế sofa không đủ để hắn trải mình. Nằm suy nghĩ, Arrow vẫn chưa thể tìm thấy ánh mắt tựa mặt nước phẳng lặng, nhưng lại có chiều sâu ấy ở đâu.
Giờ thì hắn để ý kĩ, ngoại trừ má núm đồng tiền thì giữa Mes và Moon
chẳng có điểm gì giống nhau, Mes dáng người cao to tựa giống hắn, còn em thì mảnh người. Nếu là hai anh em thì cũng có thể người em thuộc gen
lặn di truyền từ bố mẹ nên ngoại hình có thể khác, nhưng bằng chứng xét
nghiệm ADN thì không thể chối cãi được. Có hai giả thuyết được hắn suy
nghĩ, có thể Mes không phải là con của người phụ nữ hắn đã sai sát thủ
giết chết đó, và khả năng thứ hai là Moon không phải con của gia đình
Mes. Vậy thì có thể em thuộc về ai? Arrow ngồi dậy và dùng máy để lật
lại dữ liệu cách đây gần 18 năm. Đã có nhiều thông tin thừa bị xóa, đúng hơn là vì “người lớn” không muốn hắn tìm hiểu kĩ về quãng thời gian đó, khi ấy nếu hắn nhớ không nhầm thì có một mạng sống của dòng tộc Devils
bị thủ tiêu, và người làm chuyện đó không ai khác là Ken. Arrow rít một
hơi dài, thở ra điềm tĩnh. Chính lúc ấy đã có sự phân hóa giữa hắn và
Ken, Devils yêu cầu Ken giết chính em mình để kiểm chứng mức độ độc ác,
và Ken đã thẳng tay luôn, nên cũng đã hình thành người thủ lĩnh tối cao
trong cấu trúc của Devils.
Như thế th