
hiều nhỉ? Vì trước đây có bao giờ hắn nhẹ
nhàng tới thế, và cũng dùng ánh mắt khinh thị để soi em, giờ lại thay
đổi hoàn toàn, ... Em cảm nhận thấy cảm giác ấm áp lạ kì mỗi khi hắn
vuốt nhẹ vào làn tóc rối, tê liệt khi hắn đỡ em ngồi dậy. Em chỉ có thể
thở bằng miệng khi này, em ngước lên nhìn hắn khi đưa ly nước cho em.
Ngồi cạnh mà đỡ lưng cho em, hắn vẫn có thể lấy vài viên thuốc đưa em
uống. Moon cũng chỉ biết làm theo, mấy viên thuốc con nhộng này là để đề phòng loại thuốc gây nghiện kia sẽ để lại tác dụng phụ, có thể là dùng
một lần mà những lần sau, cứ đến một thời gian cố định lại phải dùng.
Arrow tránh cho em bị nghiện, hắn biết loại thuốc lắc này đối với người
có sức khỏe thì chỉ kích thích một lần thôi, nhưng với em thì khác.
- Uống hết đi!- Chỉ có em là được nghe thấy chất giọng trầm ấm truyền cảm này.
- Dạ!- Moon vẫn luôn có thói quen trả lời lễ phép, em đã được nhiều người “rèn” cho.
Arrow nhìn em uống thuốc và mỉm cười, thoáng buồn. Em bỏ hết cả năm viên vào miệng, rồi uống một hớp nước nhiều. Chợt nghĩ, mình thế này còn Yun ra sao? Em là thế mà, không bao giờ quên được những người đối xử tốt
với em đâu. Em không thể uống ực khi nghĩ tới cậu, có lẽ nào là đã chết?
Arrow vuốt cổ cho em, bàn tay ấm nóng chẳng thể nguôi ngoai nỗi lo bên
trong, em gần như sặc nước, nhưng phải cố để không làm Sếp ghét bỏ.
- Hỏi về Yun hả?- Arrow thừa đoán ra, hắn không biết mới là lạ, em là
một con người sống rất tình nghĩa, chỉ cần biết thế đã đủ để suy ra. Hắn cũng không muốn trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt và hoang mang
kia thì mọi điều đều tan biến- Vẫn sống, đã được trị thương- Câu nói
của Yun ấy, vẫn còn có giá trị với cậu nhiều lắm, đơn giản, Arrow không
muốn để em ghét và căm hận mình thêm nữa, mẹ em đã là nỗi đau không thể
bù lấp, thì không nên phạm thêm một sai lầm với người bạn tốt của em.
Moon thở đều hơn khi nghe thấy những lời nói đó, dù có đôi chút nghi
ngờ, nhưng hình nhưng Sếp không nói dối. Em ngoan ngoãn nuốt hết số
thuốc. Có phải nếu muốn một đứa trẻ vâng lời nên chiều chuộng nó, đúng
rồi, em như thế, chỉ cần đối xử tốt, em sẽ mỉm cười. Arrow nhìn thấy nụ
cười bình an nở trên môi em, dù rằng vì lí do nào nụ cười ấy mới nở.
Một sự thật đối lập giữa em và hắn, hắn chỉ thích những cảnh máu me và
chết chóc, tàn bạo... trong khi đó, em muốn được nhìn thấy màu xanh nơi
cuộc sống.
- Yun là gì của em?- Arrow lên tiếng, hắn vẫn đang dang vòng tay đỡ lấy em còn mệt.
- ...- Khá bất ngờ, lần thứ hai Sếp dùng từ “Em” để giao tiếp, Moon nhận thấy sau khi trở về từ Green, không chỉ Ken mà Arrow đã có những cử chỉ khác lạ, ... ban đầu em có phần chối từ, nhưng trước ánh mắt không thể
nói lên sự căm ghét của Sếp, em cũng dần tiếp nhận- Là bạn cùng lớp!-
Nếu mà đem cái từ “bạn trai” ra nói, thì hẳn Yun sẽ chết ngay lập tức,
linh cảm cho em biết điều đó, từ trước tới giờ, người nào thân thiết hay bạn mèo Mun đáng thương của em cũng đều chịu cái chết thảm hại cả.
- Vậy có biết tại sao ta lại để cho cậu nhóc ấy được sống?- Giờ thì
Arrow đã học được cách tôn trọng em và những người xung quanh em.
- Không ạ!- Moon cúi mặt xuống, chỉ cần Yun còn tồn tại.
- Vì hắn đã cứu em!- Arrow đặt Yun ngang hàng, câu trước mới dùng từ
“cậu nhóc”, thế nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn thầm cảm ơn Yun.
Moon không hiểu, em mới là người cứu cậu ấy, sao lại thế, mà thôi, em
không suy nghĩ nữa, tốt nhất đừng nhắc nhiều tới Yun, ngộ nhỡ Sếp đổi ý
ghét bỏ em thì...
Arrow siết vòng tay hơn, tấm lưng em nằm trọn trong hơi ấm, hắn muốn đem đến hơi thở mới cho cuộc sống màu rêu của em. Hắn nhận ra một điều, cô
gái này cần có tình thương, chỉ cần đối xử tốt với em, sẽ được em tha
thứ.
- Mes không cùng nhóm máu với em!- Arrow suy nghĩ kĩ khi nói ra.
- Dạ, em nhóm máu AB, còn anh ấy em không biết- Moon suy ngẫm, trong
một gia đình đâu nhất thiết cứ phải cùng nhóm máu. Nhưng em chưa hiểu ý
Sếp, đối với em, có ai khác ngoài Mes. Arrow đã có câu trả lời cho dòng
máu đang chảy trong người em, không phải của gia đình Mes, chỉ là hắn
vẫn chưa tìm ra cha mẹ cho em được thôi. Chí ít, điều đó cho thấy, hắn
không phải là kẻ sát nhân đã cướp đi mẹ ruột của em. Nhưng điều mà hắn
băn khoăn, Mes có một người em tên Moon là sự thật.
Arrow hoàn toàn khác với những gì Moon đã nghĩ, hắn trở thành một con người khác khi bên em. Trong mỗi cử chỉ
đều cho thấy con tim hắn đang tồn tại, không chỉ vậy mà còn có sức mạnh
khiến những thứ xung quanh phải nóng dần đều. Hắn đỡ em dậy và chẳng đợi cho phép đã bế bổng em lên, đưa em qua gian phòng bếp. Ở đó đã chờ chực mâm cơm thịnh soạn, đặt em xuống ghế, hắn lấy một cái ghế khác ngồi
ngay cạnh. Không để em động tới bất kì thứ gì trên bàn, Arrow gắp một
bát đầy ắp thức ăn, để bón.
Sếp đang coi em là một đứa trẻ lên ba? Moon không thích điều đó, chưa
bao giờ em tỏ thái độ khó chịu như lúc này, em chối đẩy thìa thức ăn sắp được “dí” tới miệng mình. Em nhìn lại Sếp bằng ánh mắt cương quyết và
có phần giận dữ. Đều có lí do cả, em ghét Arrow, thật sự điều đó