
ày đang gặm nhấm trong lòng của nàng
Giết hắn!
Không! Không thể. . .
Giết hắn!
Không! Không thể. . .
. . . .
. . . . .
. . . . .
Từ đáy lòng hai thanh âm bất đồng cùng dấy lên.
Nguyệt Nhi thống khổ lắc đầu. . . . Nắm chặt ngọc trâm
trong tay run rẩy lên.
“Nguyệt Nhi. . .” tiếng nói mê khe khẽ, một bàn tay to
đang mò mẫm khắp nơi, mò mầm đến bên cánh tay đanh xanh lét nhỏ bé của nàng,
cầm chặt chẽ, lãnh tuấn trên mặt giãn ra, lộ ra ý cười thỏa mãn hiếm thấy.
Nguyệt Nhi tay run rẩy càng mạnh hơn, rõ ràng hận
không thể giết chết hắn, cầm ngọc trâm trong tay nhưng không có cách nào đâm
xuống.
“Tuyên Thành Võ không chết, khó bình ổn hận ý trong
lòng dân. . .”
Ý cười từ từ biến mất, đau đớn run rẩy lên, “Nguyệt
Nhi, đừng trách ta. . .” ( Hic đọc đoạn này xúc động quá, thương Hạm ca
>”<)
“Đinh” một tiếng, ngọc trâm rơi xuống đất, ngực phập
phồng, cha, nữ nhân bất hiếu. . . . nước mặt như chiếc vòng trân châu bị
chặt đứt, phút chốc chảy xuống. Thân mình trượt chân, nằm ở bên giường che
miệng khóc ròng, không dám khóc thành tiếng đánh thức người trên giường.
Nửa đêm. . . .
Sở Hạm xoa nhẹ đầu muốn nứt ra, một cánh tay khác còn
để trước ngực, trong tay còn nắm một bàn tay nhỏ bé non mịn làm cho hắn hơi bất
ngờ. Thật sự nhớ không nổi hắn làm sao lại say như thế, làm sao có thể trở về,
càng chẳng biết lúc nào đem bàn tay nhỏ bé này nhanh chóng nắm trong tay. Liếc
mắt, nằm sấp ở bên trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế khẽ gối lên một cánh
tay vẫn còn lưu lại những giọt nước mắt.
Lúc sau rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lại làm cho nàng
khổ sở nhu vậy, cho dù hắn có phá da đầu ra cũng không thể nhớ nổi.
Ánh trăng trong đêm đen chiếu lên làm cho khuôn mặt
nhỏ nhắn càng thêm tái nhợt.
Vì cái gì không nên tra tấn lẫn nhau như vậy? Vì cái
gì cũng không thể buông xuống cừu hận ở trong lòng? Đưa bàn tay to đi lau sạch
lệ trên mặt nàng, khóe mắt đảo qua hạ xuống hai đoạn trên mặt đất.
Trâm? Trong con ngươi u ám xẹt qua một tia phức tạp…
Sau bức rèm màu vàng kim, màu xanh trên đỉnh màn, bên
tai là tiếng bánh xe đơn điệu áp vào mặt đất, bên trong chăn mỏng là khuôn mặt
nhỏ nhắn đang dần dần có huyết sắc, hàng mi cong dài nhẹ nhàng run rẩy, đây
đang là chỗ nào?
Nguyệt Nhi mơ hồ nhìn qua cảnh tượng này so với cảnh
tối hôm qua ngủ cách biệt một trời một vực.
“Tỉnh?” Bên cạnh tuyền đến thanh âm trầm thấp.
Nhìn lên theo tiếng nói, phía sau chiếc bàn con, Sở
hạm đang viết đến số cuối cùng, cầm Lanh Hào bút (Bút lông sói) đặt ở
trên giá bút, đem rời tầm mắt từ giấy Tuyên Thành nhìn trên mặt nàng.
Nàng theo bản năng cuốn nhanh chăn mỏng lại.
Sở Hạm thích thú nhìn thấy động tác của nàng, mỉm
cười: “Ngươi cho rằng như vậy sẽ có tác dụng sao?”
Nguyệt Nhi cũng biết ở trước mặt hắn như vậy chính là
không có cách nào tránh né, ngồi dậy, nhìn bốn phía, giống như một chiếc xe
ngựa rộng lớn: “Bây giờ đi đâu?”
“Quay về kinh.” Con ngươi dừng trên người nàng đột
nhiên chìm xuống: “Ngươi tối hôm qua vì sao không giết ta?”
Toàn thân nàng chấn động, chẳng lẽ tối qua hắn giả
say? Lập tức lắc đầu phủ nhận. lạnh lùng nhìn về phía hắn: “Làm sao ngươi biết
ta muốn giết ngươi?”
Sở Hạm lấy ra ngọc trâm rơi trên mặt đất, đưa trả cho
nàng: “Lần sau trước khi muốn giết người, nghĩ kĩ xem sẽ dùng trâm như thế
nào.”
Nguyệt Nhi trên trán mồ hôi túa ra, nhìn trên tay hắn,
không biết nên nhận chiếc trầm này hay không nhận. Chần chừ một lúc lâu, cuối
cùng vươn tay, chiếc ngọc trâm kia là vật mà mẫu thân nàng trước khi chết lưu
lại cho nàng, sau khi tới Sở Quốc, đã thay đổi toàn bộ quần áo, nhưng vẫn cài
chiếc trâm này.
Đầu ngón tay vừa mới chạm đến ngọc trâm, Sở Hạm quay
cổ tay lại: “Chiếc trâm này đã bị tổn hại, hay ta cũng ngươi đổi qua một chiếc
khác.” Không để ý tới Nguyệt Nhi đang trợn tròn mắt nhìn, nhanh tay đem ngọc
trâm thu vào trong tay áo, lấy ra một chiếc trâm khác, cũng là ngọc trâm nhưng
chất ngọc khéo léo và tinh xảo hơn.
Nguyệt Nhi không nhận: “Ta chỉ muốn chiếc trâm kia của
ta.”
Sở Hạm không nói gì, cầm ngọc trâm, ngón cái nhẹ nhàng
nhấn một cái, trên ngọc châm bật ra một tiểu kiếm sắc bén, tiếp tục nhấn một
cái, tiểu kiếm lại thu về, thì ra bên trong chiếc trâm kia có giấu ám khí.
Sắc mặt hắn bình thản, nhìn không ra trong mắt hắn làm
như vậy là có ý gì. Đứng dậy, chậm rãi đi đến phía sau nàng, cúi thấp xuống,
hơi thở ấm áp phun lên tai nàng: “Dùng vật này để giết người, so với chiếc trâm
kia của ngươi có ích hơn nhiều lắm.”
Nguyệt Nhi thân mình cứng ngắc, không dám nhúc nhích,
nghĩ không ra hắn muốn dùng biện pháp gì để tra tấn mình.
Ngón tay thô to của hắn xẹt nhanh qua cổ nàng, làm cho
lòng nàng run rẩy một trận, chăm chú búi lại mái tóc dài của nàng, cài ngọc
trâm vào, rất cẩn thận chu đáo. Trê mặt hiện lên rất nhiều biểu tình. Ngón tay
tinh tế lướt qua phần thịt phía sau tai nàng, nhìn thấy trên người nàng
nổi lên một tầng da gà nhỏ, hé miệng cười, lại quay về ngồi bên cạnh bàn: “Nữ
nhân trong thời chiến loạn, nên có một vật phòng thân.”