
ệ nặng nhẹ, mà là thực
có chừng mực chỉ khiến nàng đau đớn, chứ không tổn thương gân cốt.
“Ta không sao.” Chính là khuỷu tay cùng chỗ đầu gối
xước xát, có giọt máu chảy ra, cũng không thương tổn những chỗ khác.
Theo đường đi của Quyền Quý, bị an bài bên
trong một gian phòng nhỏ ở Dực Khôn điện.
Quyền Quý đem một khối khăn lông lớn đưa cho Sở Hạm đang từ trong hồ tắm lớn bước ra, cẩn thận hỏi, “Sở Vương thật sự muốn Vương Phi làm nha hoàn?”
Sở Hạm tiếp nhận khăn lông lớn lau chùi lên thân mình, “Nếu nàng muốn làm nha hoàn như vậy, ta sẽ giúp nàng đạt được mục đích.” Khóe miệng hơi phớt lên, vừa nghĩ tới nữ nhân…chết tiệt nọ, liền nhịn không được nộ khí xung thiên, giận tái mặt, trong mắt hiện lên hàn quang, “Hừ, dám hưu ta.”
Quyền quý hít vào trong miệng một ngụm khí lạnh, Sở Vương quả nhiên sẽ không dễ dàng buông tha Vương Phi.
“Đi đem nàng gọi tới cho ta.” Sở Hạm mặc quần ngủ, tùy tiện choàng một tấm áo dài, đi hướng tẩm cung.
“Vương Phi…”
“Sau này không được kêu nàng là Vương Phi.”
“Vâng… Vương… Khụ… Nguyệt Nhi nhìn qua rất mệt mỏi… Có nên để nàng nghỉ ngơi thêm một ngày rồi gọi tới hầu hạ Sở Vương ngài?”
Sở Hạm trừng mắt, lạnh lùng nói: “Bảo ngươi đi kêu, phải đi kêu tới.”
Quyền quý nhanh như chớp đã đi, Sở Vương tuy rằng cao ngạo lãnh khốc, nhưng đối với cấp dưới cùng hạ nhân cũng vô cùng tốt. Từ ba năm trước đây sau khi hắn cưới Vương phi, chỉ cần nhắc tới chuyện Tuyên Nguyệt Nhi, hắn liền thay đổi trở thành một người không giống nhau, tính tình tệ hại muốn chết.
Nguyệt Nhi tắm sạch những tro bụi cùng mồ hôi lưu lại trên người sau nhiều ngày bôn ba, thoải mái nằm ở trên giường nhỏ.
Gian phòng này nho nhỏ ngầm trong lòng đất. Mặc dù trước kia không có bài trí xa hoa. Trên giường cũng không có chăn tơ lụa xa xỉ. Nhưng đối với nàng hiện tại toàn thân đau nhức đến nhấc tay cũng không nổi thì không sao cả.
Lại nói, ban ân cũng tốt nha.
Mới vừa mới thiu thiu ngủ. Đã bị tiếng đập cửa làm bừng tỉnh.
Mắt nhắm mắt mở mông lung mở cửa. Nhìn về hướng Quyền Quý con ngươi không đành lòng:”Sở Vương muốn ngươi đi hầu hạ.”
Nguyệt Nhi đã sớm dự đoán được hắn sẽ không bỏ qua nàng. Nhưng không nghĩ tới lại nhanh như vậy. Không do dự. Cũng không có oán thán. Mang lên vẻ thanh tú cứng rắn. Hướng Quyền Quý mỉm cười. Hắn đối với nàng quan tâm. Nàng xin ghi trong lòng.”Đi thôi.”
Quyền Quý đem nàng dẫn tới một gian phòng trên nhà lớn mang phong cách cổ xưa khí khái xa hoa.”Ở bên trong. Ngươi hầu hạ cẩn thận một chút. Ta lui xuống trước đây.”
Nguyệt Nhi nhẹ gật gật đầu.
Quyền Quý quay đầu bất an thoáng nhìn, rồi đi.
Nguyệt Nhi bước qua cánh cửa, trong lòng lo lắng, không biết người Sở Hạm bắt nàng hầu hạ là ai đây. Lấy từ việc hắn cáu giận đối với nàng, phải chăng là tìm một người khó hầu hạ để làm nàng lo lắng.
Chuyển qua dưới màn che, cảnh tượng trước mắt lại làm cho nàng dừng bước, vội cúi đầu lui về phía sau hai bước.
Sở Hạm lười nhác nằm nghiêng ở trên giường êm, trong tay vốn đang cầm tấu chương đọc kĩ, trường bào lụa tơ tằm rộng màu đen tùy ý choàng ở trên người, mở rộng ra trước ngực, vẫn chưa buộc lên, lộ ra bên trong bộ ngực rắn chắc màu mạch ngà. Cũng như trường bào là chiếc quần ngủ, nới lỏng suy sụp buộc ở dưới lưng, phía dưới rốn lõm sâu là một chút lông tinh tế (ặc ặc :|) , quần luôn luôn kéo dài đến phía dưới lưng, làm cho người ta lo lắng, chỉ cần hắn nhúc nhích thêm chút, cái quần dài kia liền lập tức chảy xuống. (dịch đoạn này ta thấy biến thái quá >”<)
Cùng tồn tại trên giường êm còn có một nữ nhân vô cùng dễ thương đãng nằm sấp trên đôi vai rộng lớn của hắn, trên người một kiện áo ngực cùng váy dài nhìn gần như xuyên thấu, bả vai tuyết trắng cùng cánh tay lộ ra, cánh tay mềm mại không đang quần lấy trước ngực hắn, một bàn tay đang tham tiền đến lay động quần áo trước ngực hắn.
Nguyệt Nhi cho tới bây giờ chưa có nhìn thấy nam tử mặc quần áo như vậy, càng chưa có nhìn nam nữ đều như thế dính cùng lấy nhau, khuôm mặt nhỏ nhắn nhanh chóng hồng nóng lên, xoay người liền muốn rời khỏi.
Chẳng biết tại sao, trong lúc nàng chứng kiến những hình ảnh như vậy thì trong lòng lại nổi lên một trận đau đớn. Trên giường chính là quân phu ba năm hữ danh vô thực của nàng, tuy rằng hiện tại không còn là như vậy, nhưng vẫn khiến nàng cảm thấy nhục nhã.
“Như thế nào? Muốn rút lui là có thể rút lui sao?” Thanh âm trầm thấp mang theo châm chọc, lạnh như băng khiến cho bây giờ đang là đầu mùa hạ vẫn khiến người ta cảm thấy một tia hàn ý.
Nguyệt Nhi hít sâu một hơi, quay người lại, đi lên trước, cách xa giường êm hai thước thì dừng lại, đem mặt quay qua một bên, không nhìn nam nữ trên giường, lẳng lặng chờ sở Hạm phân phó.
Sở Hạm liếc lên nàng, mặc dù thay đổi quần áo nô tì hạ đẳng thông thường, vẫn không thể che hết của nàng quốc sắc thiên hương, vẫn như ba năm trước đây quật cường, cao ngạo như vậy. Phần quật cường và cao ngạo này làm cho hắn nhớ tới Tuyên Vương phụ hoàng của nàng, trong đôi mắt lạnh liệt thầm nổi lên hận ý.
“Nhã phu nhân, đây là nha hoàn mới tới, sau này liền giao cho ngươi dạy