
, lao vào bên trong lán, kịp thời đỡ được Cửu Niệm: “Đại sư!”.
Âu Dương Tiếu Thiên vẫn chưa thể đứng dậy, lạnh lùng
cười nói: “Người của Đường gia đều là những kẻ ngốc. Hừ, cha con Đường Mẫn thế
nào, đứa nghịch tử này cũng giống y như vậy”.
Cửu Niệm nói Âu Dương Tiếu Thiên: “Ngươi hôm nay đã
trở thành anh hùng trong giới võ lâm, được nhiều người kính trọng. Tại sao lại
hồ đồ, phản bội lòng tin của mọi người như vậy?”.
“Anh hùng võ lâm là cái gì? Có ăn được không, có mặc
được không? Là các người ép ta, nếu như để cho ta làm minh chủ võ lâm, ta đâu
nhất thiết phải làm thế này!”.
Đường Duyệt có thể cảm nhận từng đốt xương lạnh lẽo
trên tay Cửu Niệm. Chân khí trên người đại sư dần dần tiêu tan, đến giọng nói
cũng dần dần yếu ớt. Nàng hận một nỗi không thể ngay lập tức giết chết Âu Dương
Tiếu Thiên. Nhưng nàng biết nếu lúc này nàng buông tay, Cửu Niệm đại sư sẽ ngã
ngay xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Nàng thay Cửu Niệm hỏi: “Ngươi phản bội chính đạo, Bái
Nguyệt Giáo cho ngươi cái gì?”.
“Hai ngàn vạn lượng và địa vị bá chủ phương Bắc”. Một
người bước vào trong lán, trên mặt nở một nụ cười, giọng nói đầy sự kiên quyết
và lạnh lùng, tàn độc. Hắn bước đến bên cạnh Âu Dương Tiếu Thiên, nhẹ nhàng
nói: “Âu Dương trang chủ, ông phải cảm ơn Cửu Niệm đại sư, cuối cùng đại sư vẫn
cứu được ông”.
Âu Dương Tiếu Thiên lạnh lung cười: “Cho nên ta mới
mượn cơ hội giết chết ông ta”.
“Không, sau khi ông giết đại sư, ông ấy vẫn niệm tình.
Thật không hổ thẹn là cao tăng đắc đạo nổi tiếng trong thiên hạ”.
Đường Duyệt nhìn Cửu Niệm đại sư, trong lòng vô cùng
khó chịu. Khoảnh khắc đầu tiên Cửu Niệm cảm thấy bị tấn công, nếu như ông xuất
một chưởng, Âu Dương Tiếu Thiên chắc chắn không có cách nào tránh được. Nhưng
đáng tiếc, Cửu Niệm vẫn là một vị xuất gia. Trong khoảnh khắc đó, đại sư vẫn có
chút do dự, mới sai lầm để cho đối phương có cơ hội phản công tốt như vậy.
Lúc những người có tấm lòng từ bi bị tấn công, phản
ứng đầu tiên không phải là tấn công lại, mà là cho đối phương cơ hội giải
thích, phản bác. Nhưng chính trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Âu Dương Tiếu
Thiên đã có hàng loạt mưu kế. Âu Dương Tiếu Thiên gần trong gang tấc còn chưa
nhận ra, Tô Mộng Chẩm cách đó không xa đã nhìn thấy tất cả. Chỉ nghe thấy giọng
hắn nhơn nhơn nói: “Chỉ vì một chữ lợi, đến ái đồ một tay nuôi dưỡng thành tài
cũng không cần. Huống hồ là những người thích quản chuyện người khác hay ân
nhân cứu mạng”.
Lúc này Đường Duyệt mới hiểu ra, trận đấu vừa rồi
không hoàn toàn là một trò chơi. Thực sự có người vì điều này mà đã bị hy sinh
cả tính mạng, mà người này lại là đồ đệ của Âu Dương Tiếu Thiên.
Cửu Niệm đại sư lặng lẽ than một tiếng, đáp: “Phật Tổ
từ bi”.
Đường Duyệt nhìn thấy sắc mặt Cửu Niệm đại sư từ bi,
ôn hòa, nhưng không hề hối hận.
Cửu Niệm nhìn nàng một chút, giọng điệu rất bình tĩnh
đáp: “Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch, chỉ có con… không cần phải tới đây”. Lời
than của đại sư bị tan biến ngay trong cổ họng, đầu từ từ chúi xuống, không
ngẩng lên được nữa.
Khóe mắt Đường Duyệt ươn ướt. Nàng hiểu ra một điều,
trên đời này có người bất chấp tất cả để giúp đỡ người khác, mặc dù người đó
không hề xứng đáng nhưng cũng không hề hối hận.
Đại chiến sắp bắt đầu. Cửu Niệm đại sư vốn có thể ra
tay giúp đỡ, góp toàn bộ tinh hoa, tinh lực võ công của mình để đối phó Bái
Nguyệt Giáo. Nhưng đại sư không thể bàng quan đứng ngoài. Đã cứu loài lang sói.
Người như thế, bọn họ cũng nhẫn tâm sát hại?
“Vì hai ngàn lượng vàng và địa vị bá chủ phương Bắc?’
Đường Duyệt lạnh lùng nói. “Tất cả mọi thứ các ngươi đều có thể mua được”.
Tô Mộng Chẩm cười nhạt: “Một là danh, hai là lợi. Trên
đời này có người có thể từ chối được sao? Anh hùng võ lâm tất nhiên cũng không
phải là ngoại lệ. Huống hồ…”. Hắn nhìn Âu Dương Tiếu Thiên nguyên khí trọng
thương, nói: “Huống hồ, Âu Dương trang chủ tuy nổi danh trên giang hồ, nhưng
trong mắt những người xung quanh cũng chỉ là thuộc hạ của Đường Gia Bảo. Âu
Dương Tiếu Thiên chẳng qua là một con chó vẫy đuôi bên cạnh Đường Mẫn”.
Sắc mặt Âu Dương Tiếu Thiên trắng xanh, dường như muốn
phản bác, nhưng vẫn chưa kịp nói, Tô Mộng Chẩm đã tiếp lời: “Đường Duyệt, nàng
thực sự không nên trách ông ta. Âu Dương trang chủ là một người có dã tâm, có
quyết đoán, không có người nào tình nguyện làm thuộc hạ cả đời cho người khác
cả. Chỉ cần một ngày còn Đường Mẫn, cái tên Âu Dương Tiếu Thiên vĩnh viễn sẽ
không ló mặt ra được”.
Những lời này đã ngầm lộ ra một bí mật khiến cho Đường
Duyệt rất kinh ngạc.
Môi nàng run run, liên tưởng đến sự thật trong những
lời nói đó: “Ý ngươi nói… là Âu Dương Tiếu Thiên…”.
Đôi mắt nàng trở nên rất lạnh lùng. Âu Dương Tiếu
Thiên bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, toàn thân nổi hết da gà: “Tô giáo chủ,
ngươi…”.
Đường Duyệt nói: “Âu Dương Tiếu Thiên, Đường bảo chủ
luôn coi ông là bằng hữu tốt nhất. Ông ấy đối với ông thậm chí còn tốt hơn cả
huynh đệ mình…”.
Câu nói đó không sai. Đường Mẫn đối xử với huynh đệ
mình rất nghiêm khắc, nhưng đối vớ