
Người đưa
lưng về phía anh rốt cục nhịn không được mà né tránh.
Anh cong khoé miệng,
vừa rồi nhất định là cô muốn ngồi dậy, nhưng anh động đậy một tí, cô cho rằng
anh thức dậy, vì thế lập tức nằm xuống giả vờ ngủ.
“Này,” lòng bàn tay
anh lướt qua thắt lưng của cô rồi đặt trên bụng cô, “Mấy giờ rồi?”
Cô vươn cánh tay
trơn bóng đến tủ đầu giường lấy qua đồng hồ đeo tay, cô nhìn một chút, rầu rĩ
nói: “Tám giờ…”
Anh cúi đầu hôn lên
lưng cô một cái, cô vừa muốn né tránh lại bị anh giữ chặt, cuối cùng cô chỉ có
thể bỏ cuộc.
“Xoay lại đây.” Anh
nói.
Cô lắc đầu.
“Đến bây giờ em vẫn
còn muốn làm trái ý anh.” Giọng nói của anh rất nghiêm túc, như là phảng phất
sự tức giận.
Cô cứng đờ, rốt cục
chậm rãi xoay người, nhưng hai tay lại như con nít mà bịt mắt, không nhìn anh,
cũng chẳng cho anh nhìn.
Anh bật cười mà kéo
tay cô: “Này, làm gì vậy?”
Cô chỉ lắc đầu, hai
tay vẫn cứ bịt mắt.
“Mắt em bị lên lẹo.”
“Mắt anh mới bị lên
lẹo đấy!” Cô lấy tay đánh anh, vì vậy hai mắt sưng đỏ rốt cuộc không có chỗ che
giấu.
Anh im lặng nhìn cô,
không nói gì, vẻ mặt mỉm cười.
Cô giận dỗi xoay
lưng, không để ý tới anh.
Ngón tay anh vẽ vòng
tròn trên lưng cô: “Mau đi tắm rửa, ăn xong bữa sáng còn phải trở về.”
“Ờ…” Cô rầu rĩ lên
tiếng, nhưng không nhúc nhích.
“Hay là,” ngón tay
anh trượt thẳng từ xương sống của cô đến xương cùng, “Em muốn đến lần nữa?”
“Không có không có…”
Cô vội vàng nhảy dựng lên.
“Này…” Hạng Phong
nằm ở trên giường, nhìn cô biến mất trong phòng tắm, “Chăn của anh…”
Khi Hạng Phong xuống
dưới lầu, Lương Kiến Phi đang nói chuyện với đồng nghiệp, nhìn thấy anh đến
đây, vẻ mặt cô cứng nhắc, cô xoay người hướng đến cửa chính, lúc gặp thoáng
qua, cô không quên dùng giọng điệu nghiêm túc nói: “Hạng tiên sinh, tôi chờ anh
ở ga ra, nhưng nếu anh muốn cùng mọi người ngồi xe buýt cũng được.”
Nói xong, cô không
đợi anh trả lời rốt cuộc là ngồi xe nào, lòng cô như lửa đốt mà bỏ đi.
Hạng Phong quay đầu
nhìn bóng lưng của cô, bỗng nhiên có chút nửa khóc nửa cười. Song anh cảm thấy
trước khi suy tư nên đối phó với người phụ nữ phiền toái này như thế nào, anh
nên ăn no lấp đầy bụng mình trước.
“Tối hôm qua anh say
nhanh quá đi,” Thang Dĩnh ngồi xuống đối diện anh, “Tôi còn chưa kịp kính rượu
anh thì anh và Kiến Phi đã biến mất.”
Hạng Phong nuốt vào
miếng bánh mì cuối cùng, anh dùng khăn giấy chùi khoé miệng, ngẩng đầu mỉm
cười: “Vậy, ý tốt của cô tôi xin nhận.”
Thang Dĩnh nhìn anh
chăm chú, gật đầu, giống như đoạn đối thoại này chấm dứt như vậy.
“Theo mức độ nào đó
mà nói, Kiến Phi là một người truyền thống hơn nữa đơn thuần,” thanh âm của
Thang Dĩnh có một loại ấm áp hiếm thấy, “Ở bên ngoài em ấy tuyệt không để ý đến
chuyện trước kia, nhưng thực ra em ấy rất để ý - để ý hơn bất cứ ai.”
“…”
“Kiến Phi chưa từng
nói ra miệng, nhưng tôi cảm thấy em ấy cho rằng rất ít người sẽ không quan tâm đến
quá khứ của em ấy, thật lòng thật dạ yêu thương em ấy.”
“Tại sao?”
“Bởi vì em ấy đã
từng ly hôn.”
Hạng Phong cười khổ:
“Bây giờ là thời đại gì rồi?”
Thang Dĩnh tao nhã
nhún vai: “Nhưng trong lòng Kiến Phi chính là như thế: rất không phục… nhưng
lại nửa tin nửa ngờ. Cho nên…”
“?”
“Đừng dễ dàng buông
tha. Bởi vì tôi dám nói Kiến Phi là một người rất đáng giá.”
Lần đầu tiên Hạng
Phong dùng một ánh mắt đầy hứng thú đánh giá người phụ nữ ở đối diện: “Trước
kia tôi cho rằng cô cũng không ngốc, nhưng không ngờ cô thông minh như vậy.”
“Cám ơn.” Thang Dĩnh
như là sớm đã thành thói quen với bất kỳ những lời quá khen, cô tao nhã đứng
lên rồi bỏ đi.
Trên đường trở về,
sự trầm mặc trong xe giống như lúc đến, nhưng mà loại trầm mặc này, thiếu một
chút đối lập, thêm vài phần ám muội.
Lúc xếp hàng ở cửa
thu phí trên đường cao tốc, Hạng Phong nhịn không được hỏi: “Tối hôm qua… vì
sao em khóc?”
Lương Kiến Phi xoa
mũi, qua một hồi lâu cô mới nói: “Làm sao em biết anh sẽ thực sự dùng sức mạnh
với em…”
Anh nheo mắt nhìn
cô: “Nếu anh không cưỡng ép, em không phải còn muốn đi một vòng lớn nữa? Cuối
cùng em không giày vò anh đến chết thì em sẽ không bỏ qua…”
“Anh… anh cảm thấy
hành vi của anh đêm qua rất vẻ vang sao?!” Cô quay đầu trừng anh.
“Vậy thì không,” anh
sờ mũi, không nhìn cô, “Nếu không phải chủ kiến của thằng nhóc Hạng Tự kia,
đánh chết anh cũng không muốn làm…”
“Cái gì?!” Cô thét
chói tai, “Em trai anh bảo anh đến cưỡng ép em, anh liền… liền làm theo?”
“Anh không có ý
này…” Anh thở dài, “Nó không bảo anh…”
Cô nổi giận trừng
anh, sau đó quay mặt đi chỗ khác.
“Được rồi,” anh nắm
tay cô, “Anh thừa nhận việc anh làm không đúng…Nhưng mà kết quả tốt là được.”
“Kết quả gì! Làm sao
có kết quả tốt!” Cô bỏ tay anh ra, sau đó nói thêm, “Anh, anh lần đầu tiên vậy
mà ngay cả áo mưa cũng không mang!”
Anh vẫn nắm tay cô,
cười an ủi nói: “Về sau anh cũng không mang thôi.”
Cô phẫn nộ gầm nhẹ
một tiếng: “Hạng Phong! Hiện tại em không muốn nói chuyện với anh!”
Rốt cuộc đến phiên
bọn họ nộp phí, Lương Kiến Phi dùng sức rút tay về, cô đưa ra vẻ mặt đầy phẫn
nộ. H