
ạng Phong nhìn sườn mặt của cô lại không tức giận chút nào, anh chỉ cười.
Xe chạy trong cơn
mưa phùn, lúc đến dưới lầu nhà Hạng Phong thì đã qua 12 giờ trưa, Lương Kiến
Phi kéo thắng tay, lạnh lùng nói: “Tạm biệt.”
“Đi lên,” Hạng Phong
đưa tay xoắn ngọn tóc của cô, “Chúng ta nói chuyện.”
“Em không đi.” Cô
khoanh tay, không chịu nhìn anh.
“Em thật sự tức
giận?” Anh nhíu mày, bất đắc dĩ cười khổ.
“Anh xuống xe cho
em.”
“Anh không xuống.”
Anh bắt chước cô khoanh tay, vênh váo hung hăng.
“Anh…”
Anh nghiêng đầu,
cuối cùng hạ bờ vai, thở dài: “Có lẽ việc anh làm có chút quá đáng… nhưng anh
nghiêm túc.”
“…” Lương Kiến Phi
liếc nhìn anh, cô không nói gì.
“Đồng ý với anh một
chuyện.”
“?”
“Bây giờ anh có thể
để em đi, nhưng ngày mai anh nhất định phải nhìn thấy em.”
Cô do dự nửa ngày,
rốt cục gật đầu.
Anh xoay cằm cô qua,
để cô đối mặt với mình: “Lương Kiến Phi, anh không nói đùa, em đã đồng ý rồi
thì nhất định phải làm được, nếu không anh sẽ không để yên cho em.”
Cô rủ đôi mắt xuống,
nghiêm túc gật đầu lần nữa.
Anh đặt một nụ hôn
trên trán cô, mặc dù không tình nguyện, anh vẫn cởi dây an toàn.
Nhìn thấy chiếc xe
SUV màu xanh đậm biến mất trong cơn mưa phùn, Hạng Phong ngẩng đầu nhìn bầu
trời mây mù, bỗng nhiên anh không xác định hiện tại nên vui hay buồn.
Tiểu tử Hạng Tự kia
ở trong điện thoại nói với anh thế này: “Giống như loại bè lũ ngoan cố, làm
trước nói sau, nếu không cô ấy vĩnh viễn không hạ được quyết tâm.”
Anh xoay người đi
vào thang máy, ấn vào nút tầng cao nhất, sau đó anh tựa trên tường ngẩn người.
Đêm qua anh hôn cô,
lúc tiến vào cô, anh còn tự tin tràn đầy, nhưng hiện tại, anh bỗng nhiên lại
trở nên không khẳng định. Cô sẽ hận anh sao? Mặc dù anh cam đoan lần nữa bản
thân anh nghiêm túc…
Đôi khi anh cảm thấy
mình rất hiểu Lương Kiến Phi, nhưng có lúc, anh cảm thấy mình không hiểu cô
chút nào. Cô như là một quyển sách đối với anh, hơn nữa không lật qua trang này
vĩnh viễn không biết trang tiếp theo sẽ có nội dung gì, anh bị quyển sách này
mê hoặc, nhưng lại luôn đọc không đúng cách.
Anh ra khỏi thang
máy, mở cửa nhà. Bên trong vẫn giống như ngày hôm qua, ánh sáng u ám, không hề
có sức sống.
Anh đóng cửa lại, đi
vào phòng bếp rồi mở vòi nước rửa tay. Bàn tay phải nhìn qua không có gì khác
thường, vẫn giống như lúc trước khi chưa đeo thạch cao. Anh mở tủ lạnh lấy một
hộp sữa, đun nóng lên rồi cho vào hai muỗng sốt táo. Anh uống xong sữa đã hâm
nóng, sau đó vào phòng ngủ chuẩn bị ngủ.
Trước khi đi ngủ,
anh gọi một cuộc điện thoại cho Lương Kiến Phi.
“Chuyện gì?” Giọng
nói của cô nghe ra vẫn rất cứng nhắc.
“Không có gì,” anh
nói, “Chỉ là muốn nói với em, bây giờ bắt đầu có một người sẽ để ý em về nhà có
đúng giờ, có được an toàn không.”
Hạng Phong cảm giác
giấc ngủ này rất dài, nửa đêm 12 giờ, anh đã thức dậy một lần, ăn chút gì rồi
lại ngủ. Khi hy vọng thời gian trôi qua nhanh, anh hay dùng cách ngủ để giải
quyết.
Sáng hôm sau, đầu
tiên anh đi tham gia một hội nghị, là hội nghị về sách của anh được cải biên
thành phim điện ảnh. Đạo diễn và biên kịch thao thao bất tuyệt nói đủ loại
tưởng tượng, anh ngồi lặng lẽ, bắt đầu miên man suy nghĩ.
“Thế nào?”
Anh ngẩng đầu, phát
hiện đạo diễn đang dùng mắt hỏi mình. Anh kéo khoé miệng, lộ ra một nụ cười xấu
hổ: “…Cái gì?”
Đạo diễn nhìn anh
một cái, bắt đầu châm điếu thuốc: “Tôi nói, hôm nay anh có tâm sự gì phải
không? Từ lúc bắt đầu vào cửa tôi đã thấy anh mất hồn mất vía.”
“À… Tôi xin lỗi…”
Anh cười khổ.
“Hay là chúng ta đổi
thời gian khác để bàn lại đi.”
“Cám ơn.” Anh cúi
đầu, nhìn bàn tay phải của mình đã tháo thạch cao.
Trước khi đi, đạo
diễn bỗng nhiên gọi anh lại: “Nhiều chuyện hỏi một câu…”
“?”
“Việc khiến anh
phiền lòng, không phải có liên quan đến phụ nữ chứ?”
“…” Anh kéo khoé
miệng, muốn gật đầu, nhưng anh lại cảm thấy mất mặt, cho nên trong phút chốc
hơi do dự.
“Hay là nói…” Lúc
này đạo diễn xấu hổ, “Là đàn ông?”
Hạng Phong đột nhiên
ho khan vài tiếng, không ngừng xua tay: “Không, không, là phụ nữ… là phụ nữ…”
“À…” Đối phương nửa
tin nửa ngờ.
Anh gật đầu rồi vội
vàng rời khỏi như là chạy trốn.
Trên đường trở về,
Hạng Phong tưởng tượng đến vẻ mặt cứng đờ của đạo diễn ban nãy, chính anh nhịn
không được mà cảm thấy buồn cười. Bỗng nhiên anh nhớ lại Hạng Tự từng nói qua:
anh càng thần bí, người khác lại càng nghĩ anh thành xiêu vẹo…
Không biết có phải
vì sắp đến năm mới hay không, lúc giữa trưa trên đường cao tốc rất ít xe. Anh
rong ruổi trên đường chạy đến dưới lầu toà cao ốc của công ty Lương Kiến Phi.
Anh không gọi điện nói với cô, nhưng dùng sự hiểu biết của anh về cô, người này
hiện tại hẳn đang có ý đồ sử dụng công việc để gây tê chính mình.
Anh đi thang máy lên
tầng lầu của văn phòng cô, không cần tốn nhiều sức mà nhờ một cô gái tại bàn
tiếp khách chỉ dẫn phương hướng đến phòng làm việc của Lương Kiến Phi. Trên
thực tế, anh ít khi đến công ty cô, cho nên đường lối trong trí nhớ đã trở nên
mơ hồ, nhưng may mắn địa hình của văn phòng không