Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328141

Bình chọn: 8.00/10/814 lượt.

hương án điều trị tốt nhất. Lúc đó cô đắn

đo một lát rồi đồng ý, còn đưa cả kết quả chụp X-quang động mạch vành cho bệnh

viện, sau này chuyện bẵng đi, chẳng thấy tăm hơi gì, cứ tưởng rằng chuyện này

thế là xong, ai ngờ bệnh viện lại bỗng dưng tới.

“Là thế này, bệnh viện chúng tôi sắp tiến hành một đề tài nghiên cứu mới, lựa

chon trường hợp của Tôn Bình làm thí nghiệm. Phiền chị đến bệnh viện một chút,

tình hình cụ thể sẽ do người phụ trách nhóm nghiên cứu của chúng tôi giải thích

với chị.”

“Cảm ơn!” Cô vô cùng biết ơn họ, dù sao đi nữa, đây cũng là một tia hi vọng,

“Cảm ơn các anh quá.”

“Không có gì. Phiền chị tới toà nhà C khu điều trị của bệnh viện chúng tôi,

là toà nhà mới màu trắng nằm ngay bên cạnh khu khám bệnh, tầng 30, khoa Ngoại

Tim mạch, khi nào chị đến, gọi điện thoại trực tiếp cho bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh là

được.”

Đàm Tĩnh ngơ ngẩn nhắc lại lần nữa: “Bác sĩ Nhiếp Vũ Thịnh ạ?”

“Đúng vậy, phòng làm việc của bác sĩ Nhiếp ở ngay phòng thứ hai bên trái hành

lang, nếu tìm không thấy, chị cứ hỏi phòng trực y tá.”

Mấy giây sau, Đàm Tĩnh mới nghe thấy giọng nói khàn đặc của mình: “Bác sĩ

Nhiếp là người phụ trách chương trình này?”

“Chủ nhiệm khoa Ngoại Tim mạch, bác sĩ Phương của chúng tôi là người phụ

trách chương trình, nhưng bác sĩ Nhiếp là người phụ tra

ch các công việc chuẩn bị bước đầu.”

“Hôm nay tôi đang đi làm.”

“Không sao, thế này đi, tôi cho chị số điện thoại phòng làm việc của bác sĩ

Nhiếp, chị có thể gọi điện xin tư vấn xem sao, rồi trực tiếp hẹn thời gian với

bác sĩ Nhiếp.”

Gác điện thoại xuống, nhưng cô không có dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh,

sau khi đã chọc giận anh như vậy. Cô biết rõ ràng lần trước cô tìm anh đòi tiền,

đã làm cho anh phẫn nộ đến cực điểm. Cô không còn mặt mũi nào, cũng không có

dũng khí gọi điện cho Nhiếp Vũ Thịnh, càng không dám đến bệnh viện tìm anh.

Sắp hết giờ làm, phía bệnh viện lại gọi điện thoại tới khiến Quản lý cũng

phải đưa mắt nhìn cô. Đàm Tĩnh biết trong giờ làm việc không được nghe điện

thoại, nhưng điện thoại từ bệnh viện gọi đến, chẳng ai nỡ cấm cô nghe. Cô đành

cắm đầu rảo bước đi về phía điện thoại.

“Xin chào, tôi là Đàm Tĩnh.

Đầu dây bên kia im lặng một giây, nhưng ngay sau đó, cô nghe thấy một giọng

nói vừa lạ vừa quen: “Xin chào, tôi là Nhiếp Vũ Thịnh.”

Cô ngây người, có nằm mơ cô cũng không nghĩ giờ phút này lại nghe được giọng

nói của anh. Bàn tay cô nắm chặt lấy ống nghe đến toát cả mồ hôi, cô chột dạ nhớ

đến câu nói Tôn Chí Quân tối qua, không khỏi sợ hãi.

Nhưng giọng nói của Nhiếp Vũ Thịnh rất lạnh lùng, chỉ thuần túy một giọng

điệu công việc: “Chiều nay, đồng nghiệp của tôi đã gọi điện cho cô, nói đến việc

chúng tôi có một đề tài nghiên cứu mới, muốn lấy Tôn Bình làm bệnh nhân thử

nghiệm để nghiên cứu.”

Cô nghệt ra một lát rồi mới lí nhí đáp: “Đúng vậy.”

“Tôi nghĩ cô cũng không muốn đến bệnh viện nói chuyện trực tiếp với tôi, nên

tôi sẽ gửi cho cô tài liệu liên quan, cô xem xong rồi cân nhắc xem thế nào.”

Đầu óc cô trống rỗng, mỗi lần gặp Nhiếp Vũ Thịnh, cô luôn luôn ở trong tình

trạng máu không lên não, như bị thiếu ôxy vậy. Đến giọng nói của cô khi nói

chuyện với anh cũng lúc xa, lúc gần, làm người ta nghe không rõ. Cô không biết

anh đang nói gì nữa, hình như là nói về bệnh tình của Tôn Bình, nhưng cô yếu ớt

nghĩ, thà rằng cả đời không phải thảo luận với anh về vấn đề này.

“Cô thấy thế nào?”

Thực ra cô đã để sót mất rất nhiều câu, nên biết “Hả” một tiếng, hoàn toàn

không hiểu gì cả.

Anh im lặng một thoáng, rồi lại cất tiếng, giọng điệu càng thêm phần căm

ghét: “Tôi vừa mới nói, cô có email không, tôi sẽ gửi thẳng vào hộp thư của cô,

bởi vì tài liệu rất nhiều.”

“Có.” Cô đã nhận ra anh hoàn toàn không muốn nói chuyện với cô chút nào, kỳ

thực cô cũng chẳng muốn nói nhiều với anh. Cô vội vàng đọc cho anh địa chỉ

email, đó là hòm thư lần trước khi gửi bản tường trình cô đăng ký tạm trên mạng,

phía trước là hai chữ cái đầu trong tên “Bình Bình” cộng thêm ngày sinh nhật của

Tôn Bình.

“Được rồi, tôi sẽ gửi ngay cho cô.”

Cô khẽ đáp: “Cảm ơn.”

Anh khách khí mà xa lạ đáp: “Không cần cảm ơn, đây là công việc của tôi.”

Cô đặt điện thoại xuống đi ra phát hiện Quản lý đang đứng cạnh quầy thu ngân,

còn có một vị khách đang chờ thanh toán. Một buổi chiều nhận hai cuộc điện

thoại, cô chột dạ, vội vã quay trở lại vị trí làm việc. Thầm nghĩ, thôi khỏi nói

chuyện email với Quản lý, kẻo anh ta lại thấy chuyện riêng của cô quá nhiều.

Đằng nào anh ta cũng bảo chỉ dùng hòm thư đó chút thôi, chắc sẽ không thay đổi

mật mã, nếu sau này tổng công ty có gửi tài liệu đến, chắc Quản lý cũng đã nói

với người ở tổng công ty đổi sang hòm thư của anh ta rồi. Mà lỡ như anh ta có

đổi mật mã thì đến lúc đó nói với anh ta cũng chưa muộn.

Cô biết con người Nhiếp Vũ Thịnh, tuy rất ghét cô, nhưng nếu là chuyện liên

quan đến công việc, chắc chắn anh sẽ công tư phân minh, đã nói gửi ngay tài liệu

cho mình, chắc hẳn sẽ gửi cho mình một cách nhanh nhất. Vì thế, vừa tan làm, còn

chưa kịp ăn, cô đã vội vàng


XtGem Forum catalog