
nói ngoan
ngoãn chờ anh. Anh nói, ngày mai trở về sẽ tiếp tục. Anh cười làm mắt
tôi hoa lên, tôi say đắm giữa mỹ nam kế hoàn toàn không biết đường ra.
Nằm trên giường, lòng mỹ mãn, xõa tung chăn bông đắp lên người, giữ
cho hai tay ấm áp. Ngày mai là ngày đoàn tụ, anh Dũng và Ân Sinh – Ngưu
Lang Chức Nữ cuối cùng cũng có thể đoàn tụ, hiểu lầm tan biến, nghi kỵ
giải tỏa, hợp lại chẳng biết tình huống sẽ mãnh liệt cỡ nào?
Củi khô bốc lửa? Hay nhu tình như nước? Niếp Ân Sinh sắc nữ quả nhiên suy nghĩ bất lương, vùi đầu vào trong chăn, cắn bao gối cười nham hiểm.
Ring ring ring điện thoại vang, dãy số là của Lệ Lệ, nha đầu này gần
đây gây tới gây lui với Tào Hổ, làm chúng tôi cũng bận rộn theo – năm ba ngày lại đi làm người hòa giải, giúp đỡ giải quyết những chuyện không
ai hiểu nổi. Lúc này lại sao nữa đây? Tôi nhấc máy, lười biếng chép
miệng, thoải mái.
"Alo? Lệ Lệ à".
"Chị!". Lệ Lệ gấp gáp, trong điện thoại ồn ào như đang chạy đi đâu đó, có vẻ cô ấy đang xuống lầu, thở hổn hển.
"Chạy đi đâu vậy, lại cãi nhau với Hổ nữa?".
"Ai da, anh Hổ còn chưa đi công tác về, chị khoan nghe đã, số xe của anh có phải là XXXX không?".
"Đúng rồi".
Tôi vừa dứt lời, bên kia lập tức truyền ra tiếng hút khí, hơn nữa,
giọng Lệ Lệ run rẩy. "Chị, chỗ chị có radio không? Mau mở kênh giao
thông, anh, xe anh bị người ta cướp, mới vừa ra khỏi trạm thu phí phía
Đông, cao tốc số 3″.
Cái gì? Tôi bật dậy, đầu óc hoàn toàn trắng xóa, trời quang mây tạnh
bỗng chốc biến thành khói sương mịt mù, bầu trời rung động rồi không sụp đổ không thèm báo trước!
Khoảng thời gian sau đó vô cùng hỗn loạn, chờ tôi tỉnh táo trở lại,
người đã đứng tại cổng ra vào đường cao tốc. Sau này Lệ Lệ mới kể cho
tôi biết, lúc đó biểu hiện của tôi bình tĩnh đến đáng sợ, không khóc
không kêu, không run không nháo, hỏi có nên gọi 110 không, hỏi số điện
thoại cảnh sát giao thông là bao nhiêu, nhấn gọi rồi lại cúp máy, thậm
chí còn an ủi Lệ Lệ : đã hỏi cục công an, hỏi qua cả trạm giao thông,
làn đường cao tốc bố trí phức tạp, rất nhiều cảnh sát đang truy bắt, yên tâm, anh Dũng không có việc gì, người xấu nhất định bị bắt.
Tôi có dũng mãnh phi thường như vậy sao? Chẳng cần nghĩ ngợi, tôi phì cười : miệng cọp gan thỏ thôi.
Giờ phút này, trên đường không một bóng người, những chiếc xe chạy
trên đường cao tốc phóng vút vút qua, tôi đứng lặng bên đường, ôm chặt
radio như ôm kho báu, ngón tay đông lạnh đến đỏ bừng, nhưng chẳng hề
thấy lạnh chút nào, ánh mắt gắt gao nhìn về một phía, không chớp dù chỉ
một cái.
"Chị, vô trong xe ngồi đi, chị xem chị ăn mặc phong phanh quá". Lệ Lệ đứng bên phải tận tình khuyên bảo.
"Cô gì ơi, lên xe ngồi đi, hôm nay buổi tối âm mười độ đấy, đừng để
chồng cô về thấy cô cảm lạnh chứ". Anh lái xe bên trái chêm vào.
Nhưng tôi nghe không lọt, thậm chí lời họ nói như đánh vô ích vào một bức tường, mà tôi thì ở bên trong bức tường đó, chui vào thế giới riêng tối đen như mực, không mưa không gió.
Anh nói tôi hãy chờ anh. Nếu người đàn ông này đã cam đoan, tôi phải
tin tưởng. Tôi không hâm mộ mây ngũ sắc, càng không hiếm lạ kim giáp
thánh y, tôi chỉ nhớ kỹ anh Dũng đã nói nhất định sẽ giữ lời, anh chắc
chắn trở về mạnh khỏe trước mặt tôi, mỉm cười như mọi lần. Cho nên,
không cần lo lắng gì cả, chẳng sợ nguy hiểm phía trước, chẳng sợ sinh
tử, Trần Dũng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về!
"Các bạn thân mến, hiện tại đã có hơn một trăm chiếc taxi tự gia nhập hàng ngũ tìm kiếm đội trưởng Trần, cái gọi là xã hội hài hòa, chính
nghĩa cử của những bác tài đó mới diễn tả hoàn hảo nhất cụm từ xã hội
hài hòa".
"Tin mới nhận về chiếc xe bị cướp : lái xe của xe mang số XXXX đã
phát hiện chiếc xe bị cướp, nếu phụ cận có bác tài nào xin phụ giúp một
tay hỗ trợ cảnh sát".
"Các bạn, tin tức mới nhất vừa nhận được, chiếc xe bị cướp...".
Radio không ngừng báo tin về tình huống mới nhất, thời gian chậm rãi
trôi qua. Đã bao lâu rồi? Tôi không có khái niệm. Áo khoác trên vai là
Lệ Lệ phủ thêm, vốn định cởi xuống nhưng cô ấy sống chết không cho. Thật ra Lệ Lệ không hiểu, tôi bây giờ sao mà lạnh nổi, ngọn lửa bên trong
tôi đang hừng hực cháy, nó đốt nóng da thịt tôi, đốt nóng thần trí tôi,
quay cuồng giữa hơi nóng, mặt đỏ rực, miệng khô lưỡi khô.
Anh Dũng, anh ở đâu? Anh có bị thương không? Anh có lạnh không? Anh, giờ anh thế nào rồi?
"Chị, chị, phía trước có xe cảnh sát!".
Lệ Lệ reo lên phá vỡ yên lặng, theo thanh âm, tôi cũng thấy được ánh
đèn chớp nhá, Trần Dũng đã trở lại sao? Mở lớn hai mắt cẩn thận xem xét, nhưng trời tối đen như mực, tôi không thấy được bên trong xe.
Nóng ruột, muốn chạy qua chận đầu xe lại, nhưng vừa động lại phát
hiện ra chân tê cứng đến không còn cảm giác, chỉ có thể gào thét như
điên về phía nó. "Ông xã, ông xã...". Nhưng định mở miệng thì giọng đã
nghẹn ứ, cổ họng sưng lên không nói được.
Cạch! Cửa xe mở ra. Cuối cùng tôi cũng thấy rõ bên trong, nhưng chồng tôi không ở trong đó. Tại sao lại như vậy? Radio rớt xuống đất, tâm như bị ai đấm cho một phát, không chịu đựng nổi sự thật, tôi lảo đảo