
chuẩn
bị ngã xuống đất.
Anh Dũng, anh sẽ không, sẽ không... Nếu như vậy, em, em...
"Chị đừng nóng vội, chị mau nhìn phía sau, phía sau kìa!".
Tôi ngơ ngác nghe lời, chết lặng ngẩng đầu, nhỏm người dậy nhìn theo
hướng Lệ Lệ chỉ, một mảnh đèn xe thoáng hiện. Sau đó, chúng sáng rực rỡ
hẳn lên, tôi nhìn thấy một đoàn taxi mở đèn pha như một dòng sông ánh
sáng, Trần Dũng ở vị trí thứ nhất, anh đang lái xe về phía tôi.
Tôi rũ bỏ áp lực, nhắm mắt lại, gào khóc. Tôi nghĩ Trần Dũng sống lại lần nữa. Tuy rằng đầu anh bị thương, khóe miệng trầy da, quần áo rách
bươm, trên cánh tay bầm tím, nhưng ít nhất còn có thể đứng trước mặt
tôi, còn có thể cười với tôi, còn có thể nắm tay tôi mà nói. "Bà xã, anh không sao".
Tôi thấy quá đủ. Ngày mai nhất định tôi phải đi mua xổ số.
Lẳng lặng cùng anh về cục cảnh sát, lẳng lặng cùng anh đến bệnh viện, rất nhiều người tới, an ủi, ghi chép, xử lí miệng vết thương, vì thế
tôi lùi ra ngoài, kiễng chân lên nhìn anh, thỉnh thoảng dụi mắt, sợ tất
cả chỉ là ảo giác chứ thật ra tôi chưa rời khỏi cổng ra vào đường cao
tốc, sợ hãi chờ đợi sự trở về của anh. Nghĩ mà sợ.
Bất quá chen qua giữa khe hở, ánh mắt của tôi và Trần Dũng cuối cùng
cũng chạm vào nhau, anh nhìn tôi, trong đáy mắt sâu thẳm chan chứa nhiệt liệt, giống như có thiên ngôn vạn ngữ. Ngại nhiều người, cũng không có
cơ hội nói chuyện, chúng tôi chỉ nhìn nhau như vậy, rồi nhếch miệng, anh cười, tôi cũng cười, mắt đối mắt đồng thời, mỉm cười.
Thật vất vả chịu đựng được về đến nhà, cách xa cảnh tượng ồn ào, cảm
giác cả thế giới thanh tĩnh trở lại. Đưa mắt nhìn chung quanh, căn hộ
nhỏ vẫn là căn hộ nhỏ thường ngày, ngọn đèn vẫn là ngọn đèn thường ngày, vậy mà trong lòng cứ như vừa cách xa nơi này một năm trời, một con thú
ngủ đông, ngủ qua mùa đông giá buốt, đợi phong sương qua đi, đợi mùa
xuân tiết ấm, mở mắt nhìn vạn vật bắt đầu thay đổi.
"Ông xã, lúc đó, anh có sợ không?". Chúng tôi đứng ở cửa, chẳng ai
động đậy, tôi đưa tay chạm nhẹ lên vết thương ngay miệng anh, ngây ngốc
hỏi, thật đau lòng.
"Lúc đó anh, anh...". Anh thì thào, vẻ mặt có chút hoảng hốt, ánh mắt nhìn tôi chăm chú lóe sáng.
Không khí bỗng nhiên căng thẳng.
Anh không nói gì nữa, vừa trải qua đại nạn, anh ôm cổ tôi, bàn tay
nóng bỏng bắt đầu xé rách quần áo tôi, đôi môi vội vàng cuồng dã âu yếm
cái gáy. Đến đó, mọi sự không theo logic nào nữa. Tựa như một chén trà,
khúc dạo đầu hơi đắng gắt. Chúng tôi quấn lấy nhau, nghiêng ngả lảo đảo
ngã xuống giường.
Áo tại sao phải có nút nhỉ? Quần sao lại phải mang thắt lưng nhỉ? Mau lên, mau nữa, ngôn ngữ không tài nào biểu đại được suy nghĩ trong lòng, trải qua kiếp nạn, ai cũng khát cầu an ủi thể xác, chúng tôi sợ hãi,
chúng tôi kinh hoàng, chúng tôi chỉ biết dùng da thịt tiếp xúc, dịch thể trao đổi để chứng minh mọi thứ không phải hư ảo, anh còn sống, tôi còn
sống, chúng tôi – hai đứa trẻ ngốc nghếch – đều còn sống!
Không có dịu dàng thắm thiết, không ôn nhu săn sóc, Trần Dũng và Ân
Sinh là hai con người của xã hội nguyên thủy, anh hung dữ ngậm lấy vành
tai tôi, tôi cắn bờ vai anh, anh cậy mạnh giật phăng áo tôi, tôi xé rách quần đùi của anh. Cho đến khi hoàn toàn trần trụi, thỏa mãn than nhẹ
một tiếng, tiếp xúc xác thịt lấp đầy trí nhớ, xụi lơ, tiến vào lồng ngực cường tráng của anh, như một đóa hoa mới nở, ứa mật tràn trề.
Bàn tay thô ráp mơn trớn bộ ngực của tôi, khiến nó cứng rắn đứng
thẳng, như mỗi vị trí trên cơ thể anh, trong không khí ngọt ngấy của
buổi đêm, lan rộng, chờ mong, xao động, hy vọng được ấm áp, chờ mong
được yêu. Chờ đến nóng lòng, tôi đưa tay ôm lấy vai anh, đứng dậy nghênh đón anh, phút giây khi chúng tôi kết hợp, kêu lên một tiếng mềm nhẹ,
cảm giác phong phú thích thú không thôi.
Tôi là của anh, anh là của tôi, mỗi một đường vân đều in khớp, mỗi
một thớ da đều phù hợp, anh trầm ổn kiên định tiến tới mang theo pháo
hoa bùng nổ trong thân thể tôi, từng quả từng quả pháo hoa bừng nở!
"Ân Sinh, Ân Sinh của anh...". Anh lầm rầm, lặp đi lặp lại.
"Anh Dũng, anh Dũng... Hôn, hôn em đi...". Bấu víu lấy bả vai anh, tôi ngẩng đầu cầu xin.
Nhưng anh không làm, chỉ ôm chặt tôi, hô hấp nặng nề ở bên tai tôi,
nhè nhẹ vòng quanh, mang ít sợ hãi. "Không... Không được... Ân Sinh...
Anh không xứng".
Lời này thật sự tôi không thích nghe, nhưng không có cách nào, anh đè tay tôi xuống, di động nhanh hơn, tăng tốc độ, tôi phân tâm mệt mỏi.
"Không hôn... Có em là đủ... Anh không xứng, không xứng".
Thầm thì sắp biến thành tiếng gầm, anh thống khổ, quỳ bái sự tự ti
thâm canh cố đế, cánh tay trên đầu buông ra, đổi lại nắm chặt lấy thắt
lưng của tôi, đôi mắt đẹp lóe sáng như sao, mồ hôi chảy dọc khuôn mặt,
rơi xuống môi, tròn trịa như một giọt sương, câu dẫn người ta đến mút
lấy nó.
Nhìn bộ dáng anh, tôi bị cuốn hút, nghe anh nói bực mình không chịu
được, không phải đã khỏi bệnh rồi sao? Sao gặp nạn một lần lại quay về
trạng thái cũ?
Mơ hồ không rõ, tôi vô tình đã làm một chuyện đúng đắn – giữa mãnh
liệt va chạm thân thể, cảnh tượng hấp dẫn của Trần Dũng, tôi đặt