
Tôi rụt cổ, tự nổi da gà lạnh sống lưng vì ý nghĩ này.
Về đến nhà đã là hai giờ chiều, Trần Dũng ngái ngủ dụi mắt ghé vào
trên giường nhìn tôi cười, vẻ mặt như một cậu bé con, tinh thuần và khờ
dại. Người như thế sẽ tồn quỹ đen sao? Tôi thật mê muội. Vậy năm trăm
đồng đó đi đâu? Ngày xưa Trần Dũng luôn thành thật kể hết mọi chuyện lớn nhỏ cho tôi nghe sao lại bỏ quên điều này? Chẳng lẽ tiền tự mọc cánh
bay mất? Tôi rất muốn biết.
Thay quần áo rửa tay chân, lấy thuốc, xoay ngược anh lại rồi ngồi lên mông anh. "Nằm yên, nằm yên".
"Bà xã, sao hôm nay em về sớm vậy?". Anh chưa biết tôi định làm gì,
mặc tôi đùa nghịch, mái tóc hỗn độn xù lên, như con vật nhỏ đáng yêu nhu thuận.
"Tám tháng ba, công ty cho nhân viên nữ nghỉ nửa ngày, em về sớm".
"Ế, vậy em nghỉ ngơi chút đi, đợi lát nữa chồng nấu đồ ăn ngon cho em, bà xã, em muốn ăn... Ai da, đau, đau!".
Tràng lải nhải bị tiếng la đau cắt ngang, tôi không trả lời anh, chỉ
mãi nghĩ tới cái quỹ đen đó, lòng bực bội, không muốn nhẹ tay, ai bảo tụ máu phải đánh tan chứ, ông xã, anh ráng mà chịu đi.
"Ân Sinh, nhẹ chút, nhẹ chút".
"Dầu hoa hồng không xoa bóp không hiệu quả, đúng rồi, mua thuốc hết
năm mươi đồng, anh trả!". Lấy cớ thôi, nhưng tôi nghẹn không xả không
chịu được.
"Tiền trong túi quần, tự em lấy đi". Nghĩ nghĩ, lại ngẩng đầu, quệt
miệng tội nghiệp xin tha. "Bà xã, chừa chút ít để tối thối tiền cho
khách".
Có lý quá nhỉ! Tôi không phản đối. Hít hít vài hơi, cố gắng áp chế
xúc động muốn bóp chết anh, hai tay đặt lên lưng anh, quyết định nói
thẳng.
"Anh Dũng, hôm nay em tình cờ gặp được một người".
"A. Ai?". Đầu tiên hỏi hời hợt, tiện đà anh xoay người, hỏi tôi. "Có phải họ Lý không?".
Nhìn trộm người đàn ông luôn mồm không thèm để ý, hiện tại biểu hiện
thế nào? Lòng tôi thoải mái hơn, kiên quyết ấn anh nằm trở về, trong lời nói pha chút tiếng cười, vừa như trách móc vừa như giận hờn. "Nghĩ đi
đâu, là Đại Hải".
".........". Cơ bắp trên lưng tự dưng cứng lại. "Em... Tình cờ gặp cậu ta?".
"Đúng". Tôi giả bộ hồ đồ. "Bác Hai nhà cậu ấy còn hỏi thăm anh đó".
"A, haha, có gì đâu, chỉ là giúp đỡ chút xíu, ổng rất khách khí".
Còn giả bộ, giả bộ chết anh đi! Cục tức vừa xẹp xuống lại phồng lên, cứ cái kiểu này không thuốc đắng không dã tật.
"Cậu ấy còn hỏi em năm trăm đồng có đủ không, không đủ nói người ta,
người ta đưa thêm". Ngừng lại, tay xoa bóp nhè nhẹ. "Anh Dũng, mướn cái
gì mà một lần những năm trăm đồng?".
"...........".
Ồ, biến thành người điếc, không phản ứng tôi.
"Anh Dũng".
Anh im lặng. "...........".
"Ông xã?".
Anh vẫn im lặng. ".............".
"Nè!".
Vẫn tiếp tục im lặng. "............".
"Em đang hỏi anh đó!". Tôi lên giọng, xoa bóp nhẹ chuyển sang nhéo
thật mạnh, dám làm đà điểu với tôi, nghĩ không nói lời nào sẽ không sao? Không nói, đánh tới khi nào anh nói mới thôi!
"Anh người này, sao lại như thế, chỉ là năm trăm đồng thôi, dùng hay không nói cho em biết, em có thể ăn anh sao?".
".............".
"Trần Dũng, em hỏi anh lần nữa, có nói không?".
".................".
Uy hiếp vô dụng, người ta hạ quyết tâm làm hến, nằm ở đó không nhúc
nhích. Còn có thể thế nào, đánh thật ư? Tôi chắc chắn là không đánh
được, trong lòng rất rõ ràng, thật ra chỉ cần anh không nói tôi cũng
không có cách nào. Nghĩ ngợi, cả người uể oải, tự giác leo xuống khỏi
lưng anh, qua một bên ôm đầu gối, hai tay dính đầy dầu hoa hồng không
biết đặt ở đâu, cứ huơ qua huơ lại như hai nhánh cây, tuy rằng vươn lên
nhưng ủ rũ chẳng chút tinh thần.
"Trải qua nhiều chuyện như vậy, em còn tưởng, còn tưởng...". Câu nói
kế tiếp tôi nuốt trở về bụng, tưởng cái gì? Tưởng thổ lộ tình cảm rồi sẽ là một thể không thể phân tách? Tưởng tôi có thể cùng anh sống cả đời
này? Tưởng... Từ "tưởng" này chỉ do chủ nghĩa cá nhân của chính mình,
không đáng nhắc tới. Từ "ấm ức" bất quá cũng thuộc về chủ nghĩa duy tâm, không đáng giá nói ra.
"Ân Sinh, Ân Sinh, em... giận sao?". Trần Dũng đưa tay vuốt tóc tôi, thật cẩn thận vuốt từng lọn tóc, một chút, rồi rời đi.
Giận ư? Tự mình kiếm tiền tự mình xài, hành vi xã hội công bằng, tôi giận được sao.
Không hé răng, tôi bò xuống giường, yên lặng tiến vào phòng vệ sinh,
rửa tay bằng xà phòng. Dầu dính trên tay, dính dớp đến phiền, cảm giác
mập mờ ái muội này không thích hợp với tính cách rõ ràng của tôi, tôi
muốn rửa thật sạch nó đi.
"Ân Sinh, em, em đừng giận". Anh đi theo, đứng ở cửa buồng vệ sinh,
vóc dáng cao ngăn chặn khung cửa, làm cho không gian vốn nhỏ càng thêm
chật hẹp.
"Muốn đi toilet? Đi đi, em đi ra ngoài ngay đây". Tôi không tranh với anh, nếu quản không được thì tội gì giận, muốn làm gì mặc anh. Xoay
người muốn ra lại không có đường ra, cái tên tay dài chân dài này thật
đáng giận, anh giữ cửa, tôi phải ra ngoài, va ngay vào lồng ngực anh.
Mới không thèm cho anh ôm đâu! Tôi đứng lại, oán giận trừng anh, lạnh
lùng. "Tránh ra!".
"Số tiền đó, anh... Anh có cầm, còn về phần tiêu xài, em tin anh đi, anh không dùng loạn đâu".
Anh vừa nói ra, tôi lập tức vui vẻ : xem, cuối cùng cũng chịu nhậ